Chương trước
Chương sau
Mà sau khi thím nói xong, ánh mắt liền liếc về phía Mã Tiểu Vũ, ám chỉ.
Nhân viên công tác lập tức hiểu ý: “Mấy vị, xin các vị đưa đơn đăng ký của mình cho tôi nhìn một chút, được không?”
“Xin lỗi, chúng tôi không có đơn đăng ký!”
Mã Tiểu Vũ sắc mặt khó xử lắc đầu.
“Vậy đi đến bên này để nộp phí!”
Ánh mắt của nhân viên công tác lập tức lạnh đi mấy phần nói.
“Chúng tôi cũng không có tiền!”
Mã Tiểu Vũ cắn môi một cái nói.
“Cái gì cái gì? Đây là muốn trà trộn vào sao?”
“Hừ, cũng không nhìn một chút đây là nơi nào, thế mà còn muốn trà trộn vào, không có tiền thì tới đây làm gì chứ!”
“Đúng vậy, một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao lại như vậy chứ!”
Có phú thương lập tức lắc đầu cười khổ nói.
“Lạc Thần, Tiểu Vũ, bằng không chúng ta đi thôi!”
Mẹ của Tiểu Vũ cũng biết là thật sự đã làm khó cho con gái và Trần Lạc Thần, vội vàng lôi kéo cánh tay con gái.
“Dì không cần lo, giao cho cháu là được rồi!”
Trần Lạc Thần nói.
Sau đó xoay người lại, lạnh lùng nhìn về phía nhân viên công tác kia.
“Nhìn dáng vẻ của anh, mới tới? Để Tả Trung Đào ra đây! Nói là có một thanh niên họ Trần đến tìm ông ta!”
“Cái gì? Anh… Anh dám gọi thẳng tên của đại sư? Họ Trần là cái chó gì, anh anh anh… Quá bất lực rồi!”
Nhân viên công tác kinh ngạc nói.
Mà phú thương ở đây, tất cả cũng đều kinh ngạc nhìn về phía Trần Lạc Thần.
“Mẹ kiếp, anh nhìn tên nhãi này, đừng bởi vì anh ta vô lễ, chọc giận Đại sư Tả, mà hôm nay chúng ta ai cũng không xem bệnh được!”
Lưu Mặc mang tâm thái xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói.
“Đúng thế, tiểu tử từ đâu tới, quá vô lễ!”
Một đám phú thương trong nháy mắt trở nên phẫn nộ nói.
Đến cả cô gái lạnh lùng, cùng lão già ốm yếu kia cũng nhìn thoáng qua về phía Trần Lạc Thần.
“Thật sự là muốn chết!”
Mà tên thanh niên Thanh Thư kia hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi ra phía trước.
Biết rõ là anh ta muốn đi tìm thanh niên xúi quẩy, nhưng lão già cùng mỹ nữ lạnh lùng cũng không ngăn cản.
Có lẽ, nên cho thanh niên không sợ cái gì này một giáo huấn thích hợp.
“Uy uy uy, tên nhãi thối cưỡi xe ba bánh, không có tiền thì cút đi, đừng chậm trễ ông đây khám bệnh?”
Thanh niên cười lạnh nói.
Đồng thời, vỗ một cái vào bả vai của Trần Lạc Thần, bàn tay hơi dùng sức.
Mà Trần Lạc Thần, nhìn thoáng qua mu bàn tay của thanh niên đặt ở bả vai của mình.
“Tốt nhất là anh nên lấy ra, bằng không đợi chút nữa anh sẽ hối hận!”
Biểu cảm của Trần Lạc Thần vốn dĩ khiêm tốn, yên tĩnh trong nháy mắt biến mất, thay vào đó, là một sự lạnh lùng.
“Hối hận? Ha ha, sợ rằng anh không biết tôi là ai đi?”
Thanh niên hừ lạnh một tiếng.
Lại muốn dùng sức lần nữa.
Không nghĩ tới, Trần Lạc Thần chỉ hơi run bả vai.
Phịch một tiếng.
Dường như xen lẫn tiếng gãy giòn vang.
Lại nghe thấy thanh niên hét thảm một tiếng.
Sau đó che lấy bàn tay của mình, liên tiếp lùi lại.
“Á! Tay của tôi!”
Thanh niên đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, xem xét mu bàn tay, trên đó có gân đỏ nhô lên, giống như là từng con giun ở phía trên.
“Mẹ nó, tôi phế anh!”
Thanh niên mất hết thể diện, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, liền muốn bổ nhào về phía Trần Lạc Thần.
“Thanh Thư, mau mau dừng tay!”
Bị lão già ốm yếu ngăn lại.
Lại không phát hiện, lúc này, sau khi ông lão nhìn mu bàn tay của Thanh Thư, mí mắt hung hăng nhảy lên.
Một mặt kiêng kị.
Không tệ, thực lực của Thanh Thư không kém.
Có thể nói như vậy, bàn về năng lực chiến đấu một mình, có ba bộ đội đặc chủng cùng vây công, cũng tuyệt đối không chiếm được ích lợi gì,
Nhưng, chỉ một cái động tác run vai rất nhỏ, liền khiến Thanh Thư thành như vậy, thực lực của thanh niên trước mặt, có thể nghĩ!
“Lui ra!”
Lão già lại nói lần nữa.
Mà mỹ nữ lạnh lùng, cũng nhìn qua Trần Lạc Thần, khẽ nhíu mày.
“Anh bạn này, xin lỗi, cháu trai của tôi vô lễ, vừa rồi đã đắc tội! Khụ khụ khụ...”
Lão già nói một câu, sau đó ho sặc sụa.
“Ông nội!”
Thanh Thư cùng mỹ nữ lạnh lùng lập tức khẩn trương nói.
“Không có gì đáng ngại, anh bạn nhỏ, nếu như có thể mà nói, tôi nguyện ý đem vị trí thứ nhất tặng cho anh, trước hết để cho Đại sư Tả xem bệnh cho người của các anh!”
Càng khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, ông già này lại nói một câu nói như vậy.
“Ông nội, dựa vào cái gì tặng cho anh ta, anh ta tính là cái gì chứ!”
Thanh Thư cả giận nói.
“Cũng tốt, bệnh của ông nguy kịch, coi như tìm Tả Trung Đào khám bệnh cũng vô ích! Ông ta không cứu được ông!”
Trần Lạc Thần nói một câu, cũng không có khách khí.
“Anh!”
Thanh Thư cùng mỹ nữ đều rất giận dữ.
Đến cả lão già, giờ phút này sắc mặt cũng khó xử.
“Thực lực của anh bạn trẻ cực mạnh, nhưng cũng cần chú ý lời nói cử chỉ, lão già như tôi thì ngược lại, không quan trọng, nếu như lời nói này là nói với người bên ngoài, sợ là sẽ dễ dàng trêu chọc tai họa!”
Lão già biểu đạt bất mãn của mình, dù sao bị người ta nói như vậy, cho dù là ai cũng không chịu được.
Song phương có chút khí thế giương cung bạt kiếm.
Mà nhân viên công tác xem xét tình huống này, vội vàng chạy tới hậu viện.
“Lạc Thần, không khám bệnh nữa, chúng ta đi thôi, chúng ta không chống lại bọn họ được!”
Mà mẹ của Tiểu Vũ lại sợ hãi, vội vàng nói.
Cùng lúc đó.
Nội viện.
Bên trong một gian phòng đang đốt lư hương.
Sau khi đưa tiễn một vị khách về.
Một người trung niên, tuổi đã qua năm mươi đang dùng khăn mặt xoa tay.
“Sư phó, sư phó, không xong, bên ngoài muốn đánh nhau!”
“Hả? Tình huống như thế nào? Dám gây sự ở chỗ này, đuổi hết đi cho tôi!”
Người trung niên lạnh lùng nói.
“À không, bởi vì một người trong đó, tôi đã đặc biệt lưu ý một chút, bọn họ mang họ Ngụy, xuất thủ lại rất hào phóng, phí đăng ký chính là mười lăm tỷ!”
“Họ Ngụy?”
Người trung niên này chính là Tả Trung Đào.
Giờ phút này ông ta nghe xong người ra tay hào phóng, lại là họ Ngụy.
Liền hiểu rõ mấy phần.
Lập tức sắc mặt ít nhiều lộ ra một chút cẩn thận.
“Ha ha, vậy tôi sẽ đi ra ngoài, kia là ai mà không có mắt như thế, chọc vào nhà họ Ngụy bọn họ?”
Chà xát mặt, Tả Trung Đào nói.
“Không biết, là một thằng nhãi nghèo miệng còn hôi sữa, không bỏ ra một đồng tiền đăng kí nào, đuổi còn không đi, còn to tiếng không biết thẹn để ngài đi gặp anh ta, hình như nói anh ta họ Trần!”
“Cái gì? Họ Trần!!! Còn là một thanh niên?”
Bộp một tiếng.
Tả Trung Đào trực tiếp ném khăn mặt xuống hỏi.
Trên mặt có một loại tâm tình khó tả.
“Đúng vậy!”
Nhân viên công tác giật nảy mình.
“Không phải là anh ta chứ?”
Biểu cảm của Tả Trung Đào xiết chặt.
Sau đó kích động trực tiếp chạy ra ngoài.
“Anh ta xong rồi, xòn rồi, anh ta triệt để xong rồi, lần này chẳng những đắc tội Đại sư Tả, còn đắc tội phú hào có cấp bậc như thế này, hừ, nhìn xem anh ta sẽ chết như thế nào!”
Lưu Mặc cười lạnh.
“Đúng thế, chỉ sợ về sau ở Tây Nam chúng ta, sẽ không còn được gặp lại Mã Tiểu Vũ!”
“Đoàn Đoàn cũng cười lạnh.”
“Đại sư Tả!”
“Đại sư Tả!”
Lúc này, các phú hào trong hành lang, nhao nhao cao giọng la lên.
Hóa ra, là Tả Trung Đào đi ra.
Đồng thời, Tả Trung Đào cũng nhìn không chuyển mắt, hướng thẳng đến phía bọn người Thanh Thư bên kia, bước nhanh tới, sắc mặt kích động.
“Mẹ kiếp, bọn họ đến cùng là gia tộc gì? Thế mà có thể khiến cho Đại sư Tả như vậy?”
“Đúng vậy? Thật sự quá kỳ quái!”
Đám người kinh nghi.
Chỉ là càng khiến cho mọi người kỳ quái hơn chính là, Đại sư Tả lại trực tiếp đi ngang qua ba người Thanh Thư bọn họ, đi tới trước mặt tên tiểu tử kia.
Một màn kế tiếp, càng khiến cho đám người phải chấn kinh, há to mồm đến mức có thể nhét trứng gà vào.
Liền thấy Đại sư Tả cúi đầu thật sâu đối với tên tiểu tử nghèo kia:
“Tả Trung Đào chào đại sư huynh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.