Chương trước
Chương sau
Anh Bưu nuốt một ngụm nước bọt.
Còn cô gái kia cũng có chút sợ hãi.
Sợ người thanh niên này sẽ bẻ cánh tay mình thành như vậy.
Họ lập tức đi theo sau thanh niên ra sân sau.
Đến một căn phòng ở sân sau.
Ầm!
Thanh niên đóng chặt cửa lại.
Dọa hai người sợ đến mức run rẩy.
Không thể nào không đi vào, vì cánh tay mình không thể như vậy mãi được.
“Tốt nhất cậu nên sửa lại cánh tay cho tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu! Cậu còn không hỏi thăm một chút…”
Anh Bưu không muốn khí thế của mình biến mất nên liền lạnh mặt nói.
“Thôi được thôi được! Vừa rồi tôi đã nói rồi! Tôi biết các người rất lợi hại, cho nên chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi!”
Thanh niên ngắt lời.
“Ha ha, chữa khỏi cánh tay người đàn ông của tôi thì chúng tôi sẽ không cần bồi thường những thứ khác!”
Cô gái nói.
Bốp!
Còn thanh niên vung tay tát mạnh một cái.
Cô gái kia trực tiếp ngã lăn xuống đất.
Cô gái kia bị đánh đến mức lờ mờ, đầu óc choáng váng.
Theo sau đó, thanh niên lại bẻ cong nốt cánh tay kia của anh Bưu.
Cuối cùng cánh tay của tên anh Bưu biến dạng, đau đớn nằm trên mặt đất gào khóc.
Mặt đầy vẻ sợ hãi.
“Các người muốn thế nào?”
Trong ánh mắt thanh niên hiện lên tia rét lạnh.
“Không… Không nói nữa, cậu thả chúng tôi đi đi! Chúng tôi sẽ không nói nữa!”
Anh Bưu sợ hãi nói.
“Vậy sáu triệu tiền bồi thường thì sao?”
Thanh niên hỏi.
“Trả lại cho cậu, tôi… Chúng tôi không cần!”
Nằm trong tay người thanh niên này, vốn không hề có năng lực chống trả.
Anh Bưu không phải lần đầu tiên lưu lạc giang hồ, biết mình đã gặp đúng gốc rạ rồi.
“Vậy thì tốt rồi, là các người tự nguyện, tôi không hề ép buộc các người đấy nhé!”
Thanh niên nói.
“Tự nguyện, tự nguyện!”
Lập tức, thanh niên móc trong túi tên anh Bưu kia số tiền sáu triệu vừa rồi.
“Còn nữa, vừa rồi ở bên ngoài các người đánh Hổ Tử, dù gì tiền thuốc men cũng phải sáu triệu nữa chứ hả? Các người cũng thấy đấy, vào viện chụp X-quang gì gì đó, trung tâm y tế ở thị trấn nhỏ như chỗ chúng tôi làm gì có điều kiện ấy, phải đến bệnh viện huyện để chụp, rất đắt đấy!”
Thanh niên nói.
“Đền, sáu triệu, chúng tôi sẽ đền!”
“Còn nữa…”
Thanh niên lại nói.
“Còn gì nữa?”
Lần này anh Bưu đau đến mức thở hổn hển, lập tức nói.
Bốp!
Thanh niên đi lên vả vào miệng anh ta một cái: “Tôi nói chuyện mà anh dám hỏi lại à?”
“Đúng đúng đúng, anh nói đi!”
“Còn nữa, vừa rồi lúc mày đánh Hổ Tử, va chạm đập nát hết bàn ghế, nồi niêu, xoong chảo, bát đũa của chúng tôi, ít nhất cũng phải đền thêm một triệu rưỡi nữa. rõ ràng sòng phẳng làm tròn lên thành ba triệu cũng phải đền!”
“Chúng tôi sẽ đền, sẽ đền hết, anh à, anh mau cứu em, em không chịu nổi nữa rồi! Cánh tay em như đang bị vô số con côn trùng cắn!”
Sắc mặt anh Bưu tái nhợt lăn lộn trên mặt đất.
“Vậy thì được, anh có thái độ như vậy từ sớm thì có phải bọn tôi không cần cởi quần đánh rắm rồi không, còn nữa, đừng tưởng có tiền là ngon nhé!”
Thanh niên nói.
Lập tức ấn giữ bẻ lại tay cho anh Bưu.
Như một kỳ tích, anh Bưu cảm thấy cánh tay mình chẳng những đã khôi phục mà còn không thấy đau đớn gì cả.
“Em nhớ rồi, anh, em nhớ rồi!”
Anh Bưu chảy mồ hôi ròng ròng.
“Bọn em sẽ lấy tiền ra đền ngay lập tức! Không thiếu một đồng!”
Anh Bưu lôi kéo cô gái vừa mới tỉnh táo được một chút đứng lên, vội vàng định đi ra ngoài.
“Anh Bưu, cứ bỏ đi như vậy sao? Em không cam lòng!”
Cô gái khóc nói.
Sắc mặt u oán.
Còn anh Bưu thì giật giật cánh tay cô gái, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Sau đó thầm nghĩ trong lòng:
“Cứ như vậy đi sao? Ha ha, không thử hỏi thăm xem Trương Bưu tao là ai, chờ ông mày quay về mang người đến đây, thừa dịp trời tối, san bằng nơi này, bắt thằng nhóc mày, lột da rút xương mày ra để trút mối hận trong lòng. Đây gọi là nhỏ không nhịn thì sao thành mưu lớn, bây giờ không thể chống chọi với thằng nhóc này, dù sao cũng mang theo ít người thôi!”
“Anh Bưu, chờ một chút!”
Lúc này, thanh niên lại từ trong phòng đi ra.
Vẫy tay với anh Bưu.
“Hả? Anh, lại sao vậy?”
Anh Bưu nói.
“Các người quay lại đi! Tôi quên mất một chuyện!”
Thanh niên nói.
Anh Bưu lại quay lại.
“Vừa rồi tôi quên, cứ như vậy mà đi tôi cũng không yên tâm cho lắm!”
“Anh, anh còn có gì lo lắng, thủ đoạn của anh bọn em cũng thấy rồi. Bọn em không dám chọc giận anh nữa đâu!”
Anh Bưu nói.
Tuy thanh niên này nhìn qua cũng khoảng hai mươi hai tuổi nhưng anh Bưu không thể không gọi là anh.
“Bây giờ anh không dám chọc tôi nhưng lỡ như lúc về anh kêu thêm nhiều người đến, nhân lúc trời tối, đập phá nơi này của chúng tôi thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, khi đó anh có thể tha cho tôi được sao? Còn không phải sẽ rút da lột xương đánh gãy tay chân tôi à? Vậy thì cả đời này tôi xem như tàn phế mất rồi!”
Thanh niên nói.
Còn anh Bưu giờ phút này mở to mắt, lờ mờ nhìn về phía thanh niên.
Mẹ kiếp, người này biết đọc suy nghĩ người khác hay sao vậy?
Sao nói giống hệt suy nghĩ trong đầu mình vừa rồi thế kia?
Anh Bưu lại càng sợ hãi, nhìn về phía thanh niên như đang nhìn một kẻ ma quỷ!
“Anh à, sao có thể chứ? Em nào dám!”
Anh Bưu vội vàng nói.
“Vì để tránh sơ hở, phải có gì đó đảm bảo!”
Nói xong, thanh niên dùng hai tay giữ chặt cằm của anh Bưu và cô gái kia rồi tách miệng họ ra.
Ngón trỏ bỏ vào trong miệng hai người họ.
“Đây… Đây là cái gì? Anh cho bọn em ăn gì vậy?”
Hai người đều rất sợ hãi.
“Đây là cổ trùng! Bây giờ các người cảm nhận thử xem, có phải trong bụng cảm thấy hơi đau rồi không?”
“Hả?”
Mặt hai người đều tái đi.
Lặng lẽ cảm nhận, kết quả, đều ôm chặt lấy bụng, thật sự thấy hơi đau đớn.
“Anh, tha mạng, tha mạng cho em đi!”
Lần này, anh Bưu và cô gái đều luống cuống.
“Không sao đâu, tạm thời không lấy mạng của các người, mà ngược lại, cái thứ này vào trong cơ thể các người còn có lợi rất lớn với sức khỏe các người, ví dụ như anh, bệnh thận của anh, chưa đến một tháng sẽ khôi phục bình thường!”
Thanh niên vỗ bả vai Anh Bưu, nói: “Có phải lúc này cảm thấy bộ phận thận của mình có chút ấm áp rồi không?”
Anh Bưu cảm nhận, lập tức gật đầu thật mạnh, nói: “Có có có, thật sự có!”
“Vậy thì tốt! Nhưng mà tôi cảnh cáo trước, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, nếu sau này anh lại muốn trả thù thì thứ này sẽ lấy mạng của các người bất cứ lúc nào. Nó sẽ gặm nát bươm lục phủ ngũ tạng của các người, hơn nữa y học cũng không thể cứu được các người đâu!”
Thanh niên nói với vẻ mặt căng thẳng.
Dọa hai người kia sợ đến mức chân run lên.
“Anh, em biết rồi, em biết rồi!”
Hai người đồng thời gật đầu.
“Tốt, đi đi!”
Lúc này thanh niên mới nói.
Hai người sợ hãi đi đến trước bàn, bỏ lại mười lăm triệu rồi vội vã dẫn thuộc hạ bỏ chạy.
“Đừng đi, không phải rất ngang ngược sao?”
Lý Mai chống nạnh đứng ở cửa mắng.
Vừa đếm tiền vừa mừng rỡ.
“Tiểu Thần à, cảm ơn cậu nhé! Ha ha ha, tôi lãi được mười lăm triệu rồi! Người như thế, phải cậu mới dạy dỗ được!”
Dì Mai nhìn thanh niên cười nói.
“Anh Trần Lạc Thần, anh mau nói đi, lúc nãy anh làm thế nào để tên anh Bưu kia sợ hãi vậy?”
Không sai, thanh niên này không phải ai khác, mà chính là cậu chủ Trần… Trần Lạc Thần ngày xưa!
Trần Lạc Thần lập tức lộ nụ cười mộc mạc vốn có của mình, nói rõ mọi chuyện.
“Phụt, sẽ không phải cho họ ăn cổ thật đấy chứ?” Nữ sinh hỏi.
“Làm gì có, anh chỉ ấn mấy huyệt đạo của họ, sau đó dọa họ thôi!”
Trần Lạc Thần hạ giọng, cười nói.
“Ài, đối phó loại người như vậy không còn cách nào khác, phải như vậy, nếu không họ sẽ trả thù mãi không dứt!”
Trần Lạc Thần cười khổ lắc đầu, sau đó nói một câu: “Đúng rồi, anh quên mất một chuyện! Anh phải đến chỗ này một chút, sẽ quay lại ngay lập tức!”
Nói xong, Trần Lạc Thần chạy ra, trèo lên xe ba bánh chạy bằng điện và phóng đi mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.