Chương trước
Chương sau
"Ở công trường làm gì có người? Không phải anh nói bác gái cả ở đây sao?"
Lúc Dương Tiểu Bối chạy tới công trường mới phát hiện nơi đây trống không.
Đúng vậy, khoảng thời gian trước, vấn đề vay mượn của bác cả cô xảy ra vấn đề nên công trường buộc phải dừng hoạt động.
Nhưng hôm nay buổi lễ bàn giao sẽ diễn ra ở đây.
Cô thật sự không nghi tới nơi đây không có lấy một bóng người.
"Bác cả của cô? Ha ha, biết đâu bác cả của cô ở bên trong chờ cô!"
Vẻ mặt của Dương Diệp mới vừa rồi còn khóc lóc giờ đã trở nên sắc lạnh.
Lạnh lùng nhìn Dương Tiểu Bối.
"Dương Diệp, anh có ý gì?"
Dương Tiểu Bối đến bây giờ mới cảm giác được chuyện này có gì đó không đúng.
"Không có gì, cô cũng đã tới đây rồi, cùng tôi đi vào thôi!"
Dương Diệp bỗng khóa cửa xe lại.
Dương Tiểu Bối nhướng mày, thản nhiên nói: "Được thôi, nếu không có chuyện gì nữa, để tôi gọi điện thoại cho chú Sinh báo bình an!"
Ngay lập tức, khi cô vừa rút điện thoại ra đã bị Dương Diệp cướp lấy.
Mà đúng lúc này, từ trong khu nhà hoang, có một nhóm người chạy đến, bao vây chiếc xe.
"Xuống xe! Em gái ngoan của anh!"
Dương Diệp cười lạnh nói.
"Dương Diệp, anh lừa tôi tới đây, anh thông đồng với bác cả lừa tôi tới đây? Dương Diệp, anh biết mình đang làm gì không?"
Dương Tiểu Bối nói.
"Chuyện tới nước này, tôi không nghĩ được nhiều đến thế, sản nghiệp của gia tộc, tuyệt đối không thể rơi vào tay một người phụ nữ đê tiện như cô được, tuyệt đối không được!"
Dương Diệp hét lên.
"Cô biết không, từ nhỏ đến lớn, tôi lúc nào cũng cố gắng lấy lòng bà nội, để khiến cho bà cười, tôi đã phải nghĩ nát óc, tôi đã rất vất vả mới có được tất cả những thứ như ngày hôm nay, dựa theo tính toán, tôi chính là người thừa kế của gia tộc, sản nghiệp của gia tộc cũng sẽ thuộc về quyền quản lí của ba tôi!"
"Cô biết không, tôi luôn chờ đợi một ngày, ngày mà tôi trở thành người thừa kế trẻ tuổi nhất của cả gia tộc! Nhưng chính vì sự xuất hiện của Dương Tiểu Bối cô đã khiến cho tất cả những nỗ lực và tưởng tượng của tôi tan biến hết!"
"Cô có biết không!"
Dương Diệp có chút điên loạn.
Trong lòng anh ta cũng biết, những hành động hiện tại của bản thân điên cuồng đến mức nào.
Nhưng mà, vì tương lai của bản thân, anh ta không còn cách nào khác.
Mẹ và anh ta cũng không còn cách nào nữa.
Việc kế thừa nhà họ Dương bị tan vỡ.
Anh ta lại đắc tội với một thế lực khổng lồ là nhà họ Trần và Dương Tiểu Bối.
Anh ta có thể tưởng tượng được cuộc sống của gia đình mình sau này.
"Dương Tiểu Bối, tôi sẽ không cho cô bất kì cơ hội nào để trả thù đâu, cô đừng có mơ!"
Dương Diệp lại quát to lên.
Mắt Dương Tiểu Bối lúc này đã tràn ngập nước.
Không phải là cô sợ.
Mà cô thật sự không ngờ tới điều mà bản thân lo lắng nhất, chính là đấu đá trong gia tộc cuối cùng vẫn xảy ra, mà còn xảy ra một cách điên cuồng như vậy.
"Tôi nói muốn trả thù anh khi nào?"
Dương Tiểu Bối nói.
"Cô đừng giả ngốc nữa, Dương Tiểu Bối, bây giờ cô có tất cả mọi thứ, còn nhà của chúng tôi thì mất rồi! Đây còn không phải là sự trả thù của cô sao?"
"Nhưng bây giờ thì khác rồi, giải quyết cô, sau đó chúng tôi cùng nhau trở về, tiếp quản nhà họ Dương lần nữa, chỉ có nhổ đi cái đinh là cô, chúng tôi mới có thể an toàn, tôi thật sự cũng hết cách rồi!"
Ngay lập tức, Dương Diệp mở cửa xe, lôi Dương Tiểu Bối ra ngoài.
"Đưa đến nơi khác, trông giữ cẩn thận vào cho tôi."
Dương Diệp phân phó.
"Dương Diệp, anh đừng đắc ý quá sớm, anh cho rằng anh bắt tôi thì bản thân sẽ trở thành người thừa kế gia tộc sao? Bà nội, anh họ đều chưa trở về, đến lúc họ trở về thì nhất định anh sẽ phải hối hận, hơn nữa chú Sinh đang trên đường tới rồi, anh tốt nhất vẫn nên nghĩ cho thật kĩ!"
Dương Tiểu Bối lại nói.
"Chuyện đó không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Chú Sinh? Ha ha, cô cho rằng ông ta sẽ đến kịp sao? Không, với lão già đó tôi đã có biện pháp khiến hắn phải câm miệng!"
"Nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ mẹ tôi đang nói chuyện cùng chú Sinh, hừ, dù sao chú ấy rất quý cháu gái mình đang theo học ở nhà trẻ ở khu nhà lầu của nhà họ Dương!"
"Vậy nên, Dương Tiểu Bối cô từ bỏ hy vọng đi!"
Dương Diệp dử tợn nói.
Đúng lúc này, điện thoại di động của một tên thủ hạ vang lên.
"Cậu Dương, chúng ta có điện thoại của cậu Long!"
Tên thủ hạ kia nói.
"Các người vậy mà lại quy phục nhà họ Long? Dương Diệp, anh điên thật rồi! Hai bác cũng điên thật rồi!"
Dương Tiểu Bối khó tin nói.
"Lôi cô ta đi!"
Dương Diệp không nhịn được vung tay lên.
Sau đó nhận cuộc gọi đến.
"Cậu Long, bên này tôi đã sắp xếp xong mọi thứ rồi, anh đừng quên lời hứa của mình với tôi!"
"Yên tâm đi cậu Dương, tôi nhớ mà!"
Nhà họ Dương lúc này trở lại trạng thái bình thường.
Người nhà họ Dương không biết Tiểu Bối nhà mình đang làm gì, cả ngày đều không thấy bóng dáng của cô.
Đặc biệt cả nhà mợ hai muốn mời Tiểu Bối và Quách Thái Phượng ăn một bưa cơm nhưng không thấy bóng dáng người đâu.
Mẹ của cô là Quách Thái Phượng cũng không biết.
Bác Sinh lại càng không biết cô đi đâu.
"Ôi, nếu biết trước sẽ như thế này tôi sẽ đối xử với Tiểu Bối tốt hơn, bây giờ thì tốt rồi, trong thời gian ngắn muốn quan hệ tốt lên là không thể nào!"
Mợ hai của cô đi ra từ phòng làm việc với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lắc đầu thở dài.
Rất nhanh, một ngày lại trôi qua.
Ngày hôm sau, nhà mợ hai liền dậy sớm ngồi chờ, vậy mà hết nửa buổi sáng cũng không thấy Tiểu Bối đâu.
"Mẹ, chúng ta đừng đợi như vậy nữa, Dương Tiểu Bối đâu còn giống ngày xưa nữa, làm sao có thể để mắt đến chúng ta!"
Dương Nghiên bất mãn nói.
Dương Tiểu Bối đột nhiên tốt lên, trong lòng Dương Nghiên rất khó chịu, thậm chí là ghen ghét và đố kị cũng không thể hình dung tâm trạng lúc này của cô ta.
Cũng phải thôi, là con gái thì được gả cho nhà giàu có đã là tốt lắm rồi.
Càng huống hồ là trở thành người đứng đầu của một khu vực chứ.
Đây chẳng khác nào chị đại rồi!
Nhưng mà những thứ này dù cô ta có đố kị cũng không thể với tới, cái Dương Nghiên muốn bây giờ là, nếu như cô ta nịnh bợ được Tiểu Bối thì nói không chừng, cô ta còn có thể làm chị hai đó, như vậy cũng tốt rồi.
"Kiên nhẫn chút đi, dù sao Tiểu Bối bây giờ và trước kia cũng không giống nhau nữa."
Mợ hai nói.
Lúc này, nhìn thấy Quách Thái Phượng vội vã chạy tới.
"Ôi, em năm, chào buổi sáng, sao không thấy Tiểu Bối đến cùng với em?"
Mợ hai nói.
Quách Thái Phượng có chút lo lắng hỏi: “Em còn định hỏi mọi người đó, Tiểu Bối không tới đây sao?”
"Mọi người ngồi đợi ba tiếng rồi vẫn không thấy bóng dáng em ấy đâu!"
Dương Nghiên nói.
"Kì lạ thật, cả hôm qua em không liên lạc được với con bé, A Sinh cũng không thấy nó, con bé có thể đi đâu được đây? Hơn nữa dù có đi đâu cũng không thể tắt máy điện thoại được!". Truyện Cổ Đại
Quách Thái Phượng nói.
Mợ hai liếc nhìn Dương Nghiên.
Sau đó nói: "Tiểu Bối không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Đến bây giờ vẫn tắt máy sao?"
Quách Thái Phượng không suy nghĩ được gì khác, sốt ruột gật đầu nói: "Đúng vậy, vẫn tắt máy!"
"Ôi, sao có thể như vậy được!"
Mợ hai cũng không có cách nào.
Nhưng vẫn cố gắng an ủi: "Em năm, em đừng lo lắng quá, Tiểu Bối có năng lực như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta cứ chờ một chút đi! Nếu không được chúng ta cùng nhau nghĩ cách khác!"
Quách Thái Phượng cũng không còn cách nào hay hơn bèn gật đầu đồng ý.
Ngày thứ hai rất nhanh chóng qua đi.
Rồi ngày thứ ba, ngày thứ tư... Mãi cho đến ngày thứ bảy!
"Phía quân đội nói như thế nào rồi?"
Tại bàn họp của nhà họ Dương, bác cả Dương Ngọc Đình vội hỏi.
"Đến bây giờ vẫn không điều tra được bất kì manh mối nào, Tiểu Bối rốt cuộc làm sao rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.