Chương trước
Chương sau
"Cho cô ấy vào."
Trần Lạc Thần đứng dậy.
Lú này, mấy vệ sĩ dẫn theo một nữ sinh tới.
Cô gái xấu hổ, hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ
Bởi vì toàn bộ bến cảng này có gần ngàn chiếc xe sang tụ họp lại.
Còn có mấy nghìn vệ sĩ áo đen đứng vây quanh.
Người bình thường nào dám tới gần.
"Anh là bạn trai của Lệ Hàm, cậu Trần Lạc Thần có đúng không?"
Cô gái hỏi.
"Đúng là tôi!"
Trần Lạc Thần gật nhẹ đầu.
"Tôi là Mã Nam, bạn của Lệ Hàm, tôi biết bây giờ anh đang điều tra chuyện này, tôi lại biết một vài việc, nhưng không biết có trợ giúp được cho anh hay không?"
Mã Nam nói.
"Không sao, cô nói đi!"
Trần Lạc Thần vội nói.
"Khuya ngày hôm trước, tôi từng giúp Lệ Hàm, Mông Mông, còn có Văn Văn nhận đồ chuyển phát nhanh, trong đó có ba mặt dây chuyền giống nhau như đúc, lúc đầu chúng tôi cho là đây là quà lưu niệm của đội khảo sát tặng, nhưng mặt dây chuyền kía làm cho người ta có cảm giác rất quỷ dị, còn có chút sợ hãi, lúc đầu ai cũng kinh ngạc, nghĩ vì sao đội khảo sát lại tặng thứ đồ lưu niệm thế này."
"Hôm qua, tôi tham gia bảo vệ hạng mục nào đó, có một vị khách vừa hay là học sinh của giáo sư Thẩm trong nhóm điều tra thực tế lần này. Rảnh rỗi nên chúng tôi liền nói chuyện phiếm, tôi có hỏi thì cậu ta nói trước giờ đội khảo sát bọn họ không phát ra loại đồ này, cũng chưa từng có quà lưu niệm, tôi liền lấy làm lạ, ban đầu hàng chuyển phát nhanh kia không có địa chỉ chuyển hàng làm cho tôi thấy rất buồn bực. Tôi liền miêu tả lại dáng vẻ của mặt dây chuyền cho cậu học sinh đó một chút."
"Kết quả cậu ta chỉ cho tôi một nhóm, trong nhóm có mấy học sinh tham dự lần khảo sát này, bọn họ cũng đang bàn tán về chuyện này, thì ra, tất cả những học sinh kia đều nhận được dây chuyền! Tôi cảm thấy không bình thường, rốt cuộc là ai chuyển đồ cho mấy người nhóm Lệ Hàm chứ?"
Mã Nam nói.
"Mặt dây chuyền đó trông như thế nào? Cô có hình ảnh không, có thể cho tôi xem một chút không?"
Lúc này, bác Phúc đi tới hỏi.
"À, tôi có!"
Mã Nam gật đầu lia lịa.
Vội vàng lấy điện thoại ra cho bác Phúc.
Trần Lạc Thần cũng qua nhìn.
Có điều bác Phúc vừa nhìn thì cả người giật nảy mình: "Lại là thứ này!"
Bác Phúc hoảng sợ nói.
"Đây là cái gì vậy bác Phúc?"
Trần Lạc Thần nghi ngờ nói.
Bác Phúc gật đầu: "Cậu Trần, thứ này rất quỷ dị, hai mươi năm trước từng xuất hiện một lần, tôi nghĩ chắc bà hai còn có ấn tượng?"
Bác Phúc đưa mắt về phía Phương Mộng Hân.
Phương Mộng Hân đi qua.
Vừa nhìn liền nói: "Tôi nhớ, lúc trước Bình An đã cho tôi nhìn qua thứ này rồi, khi ấy tôi cảm thấy rất kỳ quái, Bình An thì nghĩ là, có thể kế hoạch bỏ trốn của hai chúng tôi bị người ta phát hiện, cho nên có người gửi cho Bình An thứ này qua bưu điện, để cảnh cáo, có điều khi đó chúng tôi không để ý, nhưng ngày hôm sau, Bình An liền mất tích.
Bác Phúc nói: "Đúng vậy, năm đó cậu Hai mất tích đã làm dậy lên một trận sóng to gió lớn ở nhà họ Trần... Tưởng là nhà họ Phương ám hại cậu hia, cho nên gia chủ cực kỳ nổi giận, hai nhà Trần Phương kết thù oán từ lúc đó, nhưng mà, gia chủ điều tra mấy chục năm, cho rằng nhà họ Phương căn bản không ám hại được cậu hai trong tình huống lúc đó, nhưng mà không phải nhà họ Phương thì còn ai nữa?"
"Điều tra nhiều năm như vậy, cuối cùng, gia chủ gần như phủ nhận chuyện này là do nhà họ Phương gây nên, với cả có liên quan cực lớn tới cái dấu hiệu này. Đây cũng là lý do vì sao gia chủ phái cậu Trần ra mặt tìm kiếm tung tích của bà hai chứ không phải gia chủ tự mình ra mặt, dù sao những năm này, gia chủ và nhà họ Phương có hiểu lầm quá sâu! Cái Ô Long này cũng ầm ĩ thực sự hơi quá!"
Bác Phúc nói, nhíu mày: "Không ngờ, qua hai mươi năm, dấu hiệu này lại xuất hiện ở đây!"
"Hung thủ phía sau rốt cuộc là ai? Năm đó hại Bình An, bây giờ hại Lệ Hàm, rốt cuộc nó muốn làm gì?"
Lúc này, hai mắt Phương Mộng Hân rưng rưng nói.
"Thế này đi, chuyện này vẫn nhanh chóng mời gia chủ tới làm chủ! Cậu Trần, không bằng chúng ta về Nam Dương một chuyến?"
Bác Phúc nói.
"Các người đi trước đi, có tin gì thì lập tức nói cho tôi biết, tôi phải tiếp tục ở lại nơi này!"
Trần Lạc Thần nói.
Nếu cứ đi như thế, Trần Lạc Thần thấy không cam tâm.
Sau đó, bác Phúc và Phương Mộng Hân rời đi.
Còn Trần Lạc Thần thì ở lại, mỗi ngày đến nơi xảy ra sự việc tìm kiếm.
Trong chớp mắt.
Ba ngày... bốn ngày... Mười ngày đã trôi qua.
Cho dù Trần Lạc Thần cố gắng, liều mạng.
Sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào anh có khả năng sử dụng.
Nhưng vẫn không tìm thấy được nửa điểm tung tích của tàu chở hàng.
"Lệ Hàm, rốt cuộc em ở đâu? Anh không tin em cứ như vậy rời đi, anh không tin!"
Trần Lạc Thần sa sút tinh thần vò tóc của mình.
Trong đầu, thỉnh thoảng còn hiện lên vài cảnh tượng về Tô Lệ Hàm.
Anh biết Lệ Hàm cố gắng rất nhiều để ở bên cạnh mình.
Buổi sáng hôm nay.
Trần Lạc Thần ngồi ở bờ biển, ngơ ngác.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Lạc Thần vang lên, là chị gái Trần Bạch Lan gọi tới.
"Em trai!"
Trần Lạc Thần không khỏi cười khẽ: "Chị, chị không về Nam Dương à? Sao, bên đó vẫn thuận lợi chứ?"
Hai ngày này, nghe nói Tô Lệ Hàm xảy ra chuyện, Trần Bạch Lan cũng về tới cảng đảo, mỗi ngày đều ở bên cạnh Trần Lạc Thần.
Một vài chuyện khi Lệ Hàm ở cảng đảo cũng là Trần Bạch Lan nói cho Trần Lạc Thần.
Có điều hôm qua gia tộc có việc nên Trần Bạch Lan sốt ruột rời đi.
"Em đừng để ý, ngày mai gia tộc sẽ phải mở đại hội tông từ, hai mươi năm rồi em không về gia tộc, lần này ba nói muốn em qua! Với cả ba cũng có vài việc cần nói riêng với em!" Trần Bạch Lan bất đắc dĩ nói.
Trần Lạc Thần ném đi viên đá trong tay vào biển, gật đầu nói: "Được, mai em về."
...
Nam Dương, trên một hòn đảo lớn.
Nơi này giống như tòa thành.
Cực kỳ bao la hùng vĩ.
Hôm nay, là ngày đại hội từ đường của đảo đảo chủ nhà họ Trần.
Đến lúc đó, những người trong gia tộc ở các phương sẽ nhao nhao trở về.
Với cả nhà họ Trần là tộc lớn có nhiều mạch.
Hội nghị hôm nay có trọn vẹn mấy nghìn người.
Tòa thành ở hòn đảo này có thể chứa mấy chục nghìn người cũng không thành vấn đề.
Bác Phúc dẫn Trần Lạc Thần di vào.
Đâu là lần đầu tiên Trần Lạc Thần về nhà, đúng là có chút bị hù dọa.
Gia tộc Nam Dương còn bao la, hùng vĩ hơn hòn đảo nhỏ của chị gái rất nhiều.
Hôm nay có rất nhiều người tới.
Ba là gia chủ nên rất bận bịu đón tiếp.
Cậu Trần về,nhất định là bác Phúc thông báo cho một vài ba mẹ là thành viên trong gia tộc.
"Đừng vội, chờ ba mẹ xã giao xong đã.
Trần Lạc Thần không cho bác Phúc đi báo.
Bác Phúc liên tục gật đầu, lúc này mới đi.
Còn Trần Lạc Thần thì gọi cho chị mình, sau đó chị gái bảo anh chờ, chị ấy sẽ lập tức qua ngay.
Trần Lạc Thần ngồi nhàm chán ở một bên trên hải đảo, lại ngơ ngác nhìn ra bờ biển.
"Chị Băng Băng, không phải chị muốn tìm một người nhặt bóng à? Chị nhìn bên kia đi, có kẻ ngồi ngốc ở đó một lúc rồi, bảo anh ta tới nhặt cầu cho chúng ta đi?"
Mấy người mười tám, mười chín tuổi, cũng có người hai sáu, hai bảy tuổi, mấy cô gái cùng ghé vào nhau, lập thành đôi để đánh tennis.
Dù sao đại hội thế này đề là cơ hội cho cái trưởng tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Người trẻ như bọn họ nên ăn một chút, chơi một chút!
"Được, vậy thì gọi anh ta tới!"
Cô gái tên là Băng Băng chống gậy tennis lên một bên vai, chỉ vào chàng trai đang ngồi, bá đạo nói...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.