Chương trước
Chương sau
Đợi đến buổi sáng ngày hôm sau.
Triệu Thư Kỳ tỉnh lại.
Tối qua uống quá nhiều rượu, bây giờ đầu hơi hơi đau nhức.
Cô ta vừa mới thở ra một hơi dài, muốn ngồi dậy.
Lại đột nhiên phát hiện có gì không đúng lắm.
“Hả?”
Triệu Thư Kỳ lật chăn lên nhìn nhìn cơ thể mình giấu bên dưới lớp chăn, nhất thời giật mình.
“Tiểu Hàm! Tiểu Hàm!”
Triệu Thư Kỳ đột nhiên hét gọi.
Tiểu Hàm cũng đã tỉnh: “Làm sao vậy, Thư Kỳ?”
“Cậu mau xem này, quần áo của tớ đổi thành đồ ngủ rồi, tớ nhớ là tối hôm qua lúc hai chúng ta uống rượu, tớ vẫn còn mặc quần áo của mình mà, sao bây giờ lại đổi thành đồ ngủ thế này?”
“Cậu giúp tớ thay đồ đấy à?”
Triệu Thư Kỳ vội vàng hỏi.
“Có đâu, tối qua tớ uống say ngủ mất từ sớm rồi mà. Chắc cậu xuất hiện ảo giác rồi đó, làm gì có ai giúp cậu thay đồ chứ? Ôi đệt, vậy chẳng phải là cần cởi hết đồ trên người cậu ra mới được à?”
Tiểu Hàm cũng bắt đầu thấy sốt ruột rồi, vội vàng hỏi Triệu Thư Kỳ trên người có cảm giác gì khác nữa không.
“Cậu cố gắng nghĩ thử xem, tối qua có phải là cậu tự mình thay đồ không?”
Triệu Thư Kỳ nhíu chặt mày, làm sao cũng không nghĩ ra được.
“Tối qua, hình như tớ mơ một giấc mơ, tớ trông thấy Trần Lạc Thần, anh ấy đỡ tớ lên giường, sau đó thì tớ không nhớ rõ nữa! trời ơi, đúng là sốt ruột chết mất, sao lại thành ra như vậy chứ?”
Trong lòng Triệu Thư Kỳ nghi hoặc nói.
Nhưng mà cẩn thận cảm nhận một chút, thì quả thực thân thể mình không có cảm giác kỳ lạ gì khác, như vậy mới khiến cho Triệu Thư Kỳ hơi hơi yên lòng.
Sau đó, liền mang theo đầy cõi lòng nghi hoặc rời giường thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mau chóng đi đến nơi tổ chức bữa tiệc.
Trần Lạc Thần cùng với Thiên Long, Địa Hổ, cũng đã theo đoàn đến nơi tổ chức bữa tiệc trước rồi.
Tối qua, Triệu Thư Kỳ còn chưa nói xong, đã bắt đầu nôn ọe điên cuồng, không chỉ nôn ra đầy người, mà còn nôn cả lên người Trần Lạc Thần nữa.
Không bao lâu sau, liền bắt đầu tự cởi quần áo trên người mình.
Trần Lạc Thần thật sự say rồi, vì thế liền lẳng lặng cho nhân viên khách sạn một triệu tiền boa, để cô ta giúp Triệu Thư Kỳ thay quần áo, lau dọn sạch sẽ phòng ốc.
Đường đến nhà họ Phương cũng rất bí mật.
Không bao lâu sau, liền có một chiếc xe chuyên dụng đi đến, còn bịt mắt từng người bọn họ lại, điện thoại cũng phải tắt hết đi.
Rõ ràng không muốn cho ai biết trang viên của nhà họ Phương nằm ở đâu.
......
Mà lúc này, tại trang viên của nhà họ Phương, sáng sớm.
Đã bắt đầu lục tục có những chiếc xe sang trọng của các gia đình giàu có đi đến.
“Ba, chuyện này vẫn mong ba nhắc đến một chút giúp con!”
Bên trong xe, Tư Đồ Dương nhìn về phía ba mình là Tư Đồ Hoành, nói.
“Ha ha, yên tâm đi, lần này đối với nhà họ Phương, ba trước tiên sẽ thuyết phục đã sau đó mới bắt đầu dùng áp lực, nếu như nhà họ Phương đồng ý thì thôi, nếu như không đồng ý, ha ha, vậy thì không thể trách họ Tư Đồ chúng ta được!”
Tư Đồ Hoành cười lạnh một tiếng.
Sau đó lái xe tiến vào trang viên, Tư Đồ Hoành trực tiếp tới gặp ông cụ nhà họ Phương.
“Hoành, cậu tới gặp tôi có phải là có chuyện gì không?”
Trong thư phòng của ông cụ nhà họ Phương, Phương Bất Đồng nhìn về phía Tư Đồ Hoành, hỏi.
“Ngài Phương, cũng không có chuyện gì, tôi muốn nói đến chuyện của Kiển Niếp và Tiểu Dương thôi, ngài cũng biết đấy, hai đứa nó là thanh mai trúc mã, bên nhau từ nhỏ tới lớn, quan hệ cũng tốt nữa, ha ha, không biết nhà họ Tư Đồ chúng tôi có được phúc phận ấy không, để Tiểu Dương nhà chúng tôi có thể trở thành con rể của nhà họ Phương, nếu như thật sự có được phúc phận ấy, vậy thì nhà họ Tư Đồ chúng tôi quả thật là được tổ tiên phù hộ rồi!”
Tư Đồ Hoành cung kính nói.
Ông ta cũng biết, con trai của mình thích Phương Kiển Niếp không phải ngày một ngày hai rồi.
Nhưng hiềm nỗi con nhỏ Phương Kiển Niếp kia lại tâm cao khí ngạo, cố tình không vừa mắt con trai của mình.
Thử hỏi mấy năm nay Tư Đồ Hoành vì nhà họ Phương lập bao nhiêu công tích, lại có người nhà họ Phương nào để vào mắt không?
Theo lý mà nói, là gia tộc phụ thuộc, Tư Đồ Hoành làm sao dám chủ động cầu thân với gia tộc chính được, thế nhưng cố tình Tư Đồ Hoành vẫn làm như vậy, để xem ông cụ nhà họ Phương sẽ trả lời ra sao.
Mà Phương Bất Đồng, chân mày lại hơi hơi nhíu chặt.
“Cậu muốn nói tới hôn sự của Kiển Niếp và Tiểu Dương sao?”
Phương Bất Đồng cười khổ một tiếng, nói.
“Chuyện này sợ rằng phải theo ý kiến của Kiển Niếp mới được! Ôi, chuyện của đám trẻ, Hoành cứ để đám trẻ tự lo đi!”
Phương Bất Đồng tuy trong lòng không vui, nhưng cũng không nói ra miệng.
Có điều lời này, cũng xem như uyển chuyển từ chối rồi.
Cháu gái mình Phương Kiển Niếp, đương nhiên không vừa mắt Tư Đồ Dương rồi.
“Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, tôi tin chỉ cần ngài Phương đây nói một câu thôi, Kiển Niếp sẽ không từ chối đâu!”
Tư Đồ Hoành lại từng bước thúc ép.
“Hay là ngài Phương cảm thấy nhà họ Tư Đồ chúng tôi căn bản không xứng với Kiển Niếp, sẽ làm nhà họ Phương nhục nhã?”
Phương Bất Đồng nói.
“Ha ha, không phải như vậy!”
Phương Bất Đồng cười cười.
Mà đúng vào lúc này, cửa phòng bị người gõ nhẹ.
Phương Kiển Niếp tiến vào phòng.
“Ông nội, đây là danh sách khách mời đến bữa tiệc hôm nay cùng với sắp xếp hoạt động, ông xem qua đi ạ!”
Lần này Phương Kiển Niếp chịu trách nhiệm chính tổ chức bữa tiệc.
“Cứ để đó đi, Kiển Niếp làm việc ông rất yên tâm.”
“Kiển Niếp à, cháu đến đúng lúc lắm, chú đang cùng ông cháu nói về chuyện của cháu này!”
Từ Đồ Hoành nhìn Phương Kiển Niếp, cười nói.
“Ồ? Chú Tư Đồ đang nói đến cháu ạ? Vậy thì đúng là vinh hạnh của cháu rồi!”
Phương Kiển Niếp cười lạnh một tiếng.
“Đúng vậy, chú đang thương lượng với ông cháu về hôn sự của cháu với Tiểu Dương, tuổi của cháu cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên suy tính một chút đến chuyện chung thân đại sự của mình đi thôi, cháu với Tiểu Dương là thanh mai trúc mã, sợ rằng phù hợp với nhau nhất rồi đó!”
Tư Đồ Hoành cười nói.
“Thật ngại quá chú Tư Đồ, bây giờ cháu còn chưa nghĩ đến! Để con trai chú tìm người khác đi ạ!”
Phương Kiển Niếp lạnh lùng nói.
Thấy Phương Kiển Niếp không để lại chút mặt mũi nào cho Tư Đồ Hoành.
Sắc mặt Tư Đồ Hoành tức khắc tái xanh.
“Chỉ có điều, sau này Trần Điểm Thương lại nảy sinh mâu thuẫn kịch liệt với con trai ông ta, liền buông tay không thèm quản nữa, từ đó không còn hỏi gì đến chuyện nhà họ Trần nữa, mà Trần Cận Đông lại là một người cực kỳ bá đạo, cậu ta không chấp nhận liên minh, ngược lại muốn dựa vào sức của mình, khiến nhà họ Phương khuất phục trước nhà họ Trần của cậu ta. Nhất thời minh tranh ám đấu lại bắt đầu nổ ra, sau đó, liền xảy ra chuyện của cô con, hai nhà Trần, Phương cứ thế triệt để xé rách mặt......”
- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.