Chương trước
Chương sau
“Làm gì?”
Trần Lạc Thần sửng sốt.
Cũng không biết ông cụ này bị làm sao, nhìn đi, da bọc xương, từng tuổi này rồi.
Nhưng năm ngón tay giống như một cái nĩa sắt, vỗ trên người Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích.
Sao lại mạnh như này?
“Còn làm gì, tôi hỏi cậu đó, hôm nay có phải từng gặp người nào rồi không? Tôi thấy trên người cậu có khí tức có hơi lạ?”
Ông cụ Tần cười he he hỏi.
“Cái gì là khí tức khác thường chứ?”
Trần Lạc Thần nhìn thấy ông cụ thì giật mình, huyễn hoặc khó nắm bắt, đoán chắc là ông ta bệnh đãng trí của ông ta lại tái phát rồi!
“Cổ độc!”
Ông cụ đột nhiên đè thấp giọng nói.
“Người cậu hôm nay tiếp xúc, trên người đã trúng cổ độc! Cho nên sau khi cậu tiếp xúc, trên người có loại khí tức của loại cổ này, tôi có thể cảm nhận được!”
Ông cụ Tần nói.
“Vãi, ông nhìn phim Thái nhiều quá rồi?’
Trần Lạc Thần nghẹn lời nói.
Lúc này nghĩ.
Nhưng suy nghĩ lại, những gì ông cụ Tần nói tuy huyễn hoặc khó hiểu.
Nhưng lại xem tình trạng hiện nay của Tô Tường Vi, một chút nguyên nhân bệnh cũng không tra ra được.
Điều này quả thật nói rõ một vài vấn đề.
Thứ như cổ độc này Trần Lạc Thần từng nghe nói, nói trắng ra tương tự như bệnh D, bệnh J...
Ký sinh ở trong cơ thể con người.
Lúc nghĩ mãi không ra, mà điều ông cụ Tần này nói lại khá chắc chắn, ngộ nhỡ ông ta thật sự có cách thì sao?
Trần Lạc Thần liền nói: “Dù sao tôi bây giờ cũng không tìm được bác sĩ, bác có thể khám?”
“Đương nhiên, tôi cái gì cũng biết, tôi nói rồi, tôi không phải là ăn mày, trước đây tôi khá lợi hại!”
Ông cụ Tần nói.
“Ha ha, vậy sao, trước đây bác lợi hại cỡ nào?”
“Muốn lợi hại cỡ nào thì lợi hại cỡ đó! Không tin cậu để tôi đi thử xem!”
Ông cụ Tần nói.
Nếu không phải bây giờ hết cách, Trần Lạc Thần cũng sẽ không lôi thôi nhiều thời gian như vậy với ông bác này.
Quê của ông cụ Tần nằm ở Tây Nam, nói không chừng ông ấy thật sự biết.
Đang là ôm suy nghĩ này, cho nên Trần Lạc Thần đáp ứng.
Thật sự dẫn ông cụ tới.
Đợi khi Trần Lạc Thần quay lại phòng bệnh lần nữa.
Một trung y già của đội y tế của anh, vẫn ở lại đây chăm sóc.
Lúc này, đang tiến hành châm cứu cho Tô Tường Vi.
Một bên, rất nhiều trung y của bệnh viện, đều đứng ở một bên cung kính học hỏi.
Mà Thiên Long Địa Hổ cũng đều có mặt.
“Lấy hai cây châm rách ra, đâm ở đó, một chút tác dụng cũng không có!”
Trần Lạc Thần dẫn ông cụ Tần đi vào.
Mà ông cụ Tần sau khi liếc nhìn, liền cười lạnh nói,
“Ông là ai? Hồ thần y cũng là người ông có thể nói bừa sao, người đâu, đuổi ra cho tôi!”
Người có chức vụ viện trưởng ở một bên, nghe thấy lời này lập tức không vui rồi.
Hồ thần y thành danh bao nhiêu năm rồi, lúc này có thể tận mắt nhìn thấy y thuật của ông ta, những bậu bối như bọn họ, hoan hỷ còn không kịp.
Há có thể để người khác sỉ nhục.
Mà Hồ thần y lúc này cũng nhíu mày.
Nhưng thấy ông cụ này là người cậu Trần dẫn tới, có tức cũng phải nhịn.
“Nghe ý của ông, ông cũng biết y thuật sao?”
Hồ thần y bật cười một tiếng: “Lớn tuổi như vậy rồi, cậy già lên mặt!”
“Ai cậy già lên mặt, đi sang một bên!”
Ông cụ Tần xua Hồ thần y ra, rút cây châm mà Hồ thần y châm vào cánh tay Tô Tường Vi ra.
“Ông ông ông!”
Hồ thần y tức đến mức mặt mày tái xanh.
“Ông cái gì ông, cái cô ấy trúng là cổ, ông hạ châm bừa bãi, nhìn là tăng tốc độ lưu thông máu rồi, nhưng đây không phải là hành vi khiến cổ độc của cô ấy đang chạy loạn trong cơ thể của cô ấy hay sao?”
Ông cụ Tần nói.
“Tôi hỏi cô, năm 8 tuổi, có phải là có xuất hiện triệu chứng bệnh này, có điều lúc đó chắc chỉ là hoa mắt thôi? Đợi tới năm 12 tuổi, lại xuất hiện một lần, miễn cưỡng coi như là đau đầu hoa mắt, năm 16 tuổi càng lợi hại hơn, đoán chắc đầu đau mắt hoa cộng thêm tay chân đột nhiên mất sức? Bây giờ cô 22 tuổi, không cần nói cũng biết, chắc chắn ngất tại chỗ rồi!”
Ông cụ Tần đột nhiên nhìn sang Tô Tường Vi hỏi.
Tô Tường Vi nằm ở trên giường bệnh rõ ràng rất ngạc nhiên: “Ông sao lại biết?”
Mà Trần Lạc Thần, cũng ngạc nhiên nhìn ông cụ Tần.
Ông cụ Tần này thật sự có bản lĩnh, cái này cũng có thể nhìn ra được?
Nhưng suy nghĩ lại, nhớ lần đầu tiên khi anh gặp ông ta, ông ta không có thông minh như vậy, hơn nữa lúc đó chân đã bị thương, còn là anh đỡ ông ta đi khám.
Có điều lần này, Trần Lạc Thần cũng không tiện hỏi ông cụ Tần rốt cuộc có lai lịch gì.
Có điều nếu ông ta thật sự có thể chữa trị, như thế thì tốt nhất rồi.
“Được, cô là bạn tốt của cháu trai lớn của tôi, tôi chữa cho cô, giúp cô loại bỏ cổ này!”
“Cảm ơn ông cụ!”
Tô Tường Vi cảm ơn nói.
“Không cần cảm ơn, vậy được, mọi người ra ngoài hết đi, tiếp theo đây tôi muốn châm cứu loại bỏ cổ độc, người bình thường khác không thể nhìn!”
Ông cụ Tần nói.
Mọi người đồng loại đưa ánh mắt nhìn sang Trần Lạc Thần.
Cho nên dùng người thì không nghi ngờ, người nghi ngờ thì không dùng.
Nếu Trần Lạc Thần dẫn ông ta tới rồi, tự nhiên cũng tin ông ta.
Thấy ông ta nói có đạo lý.
Trần Lạc Thần liền gật đầu, sau đó mấy người đi ra ngoài.
Hồ thần y tự nhiên sẽ không nói gì, sau khi lắc đầu thở dài, cũng theo đi ra.
“Ông đợi đã!”
Ông cụ Tần gọi Hồ thần y: “Thấy thủ pháp của ông khá điêu luyện, ông ở lại giúp tôi!”
“Tôi giúp ông?” Hồ thần ý khó tin nói.
Tần Nhất Phàm nhìn sang Trần Lạc Thần.
“Cũng được, Hồ thần y ông ở lại đây, tôi cũng yên tâm một chút!”
Trần Lạc Thần nói.
Như thế tương đương có hai lớp bảo vệ rồi.
Sau đó Trần Lạc Thần đi ra ngoài.
Hai anh em Thiên Long Địa Hổ đều khoanh tay trước ngực, mặt mày lạnh lùng nhìn Tần Nhất Phàm.
Ông cụ này giả thần giả quỷ, hai anh em đều có hơi nhìn không quen, càng huống chi Hồ thần ý với hai anh em bọn họ đều là đồng nghiệp, bị ông cụ này trêu đùa như vậy, càng có hơi tức tối.
Cho nên nhìn chằm chằm ông ta mãi sau hai người mới chuẩn bị rời khỏi căn phòng.
“Hừm... những ngân châm này của ông đều không thể dùng?”
Ông cụ Tần nhìn túi ngân châm của Hồ thần y, trực tiếp cạn lời vứt đi.
“Ông ông ông... hiếp người quá đáng, quá đáng!”
Hồ thần y tức đến mức tay cũng run rẩy.
“Hừ, những gì tôi nói là thật, những ngân châm này của ông đều là rác, muốn dùng cũng phải dùng như của hai anh em này, lấy ngân châm của hai người ra!”
Ông cụ Tần bỗng nhìn sang Thiên Long Địa Hổ đang chuẩn bị rời đi.
Khiến hai anh em trực tiếp nhìn nhau, sắc mặt nhìn sang ông Tần lập tức thay đổi rồi,
“Nhìn cái gì mà nhìn, đừng giấu ở trong tay áo nữa, tôi dùng xong trả lại cho hai người.”
Nói xong, ông cụ Tần khẽ động, hai tay đưa tay, ngón tay kẹp lại, còn chưa đợi Thiên Long Địa Hổ phản ứng lại, túi ngân châm của hai người đã bị lấy đi.
“Ông!”
“Em trai!”
Trên trán Thiên Long đều là hồ môi lạnh, vội vàng ngăn cản Địa Hổ muốn động thủ.
Bởi vì ông cụ này bề ngoài không đáng nhắc tới, nhưng động tác thật sự quá nhanh rồi.
Thậm chí vừa rồi, đã nhanh đến nỗi khiến trái tim của Thiên Long phải đập nhanh.
Loại cảm giác này, là thứ Thiên Long trước giờ chưa từng có.
Lúc này mặt mày khó tin liếc nhìn ông cụ Tần, kéo Địa Hổ đi ra.
Hồ thần y chắp tay đứng ở một bên, ông ta thật sự không tin tên ba hoa này có thể có bản lĩnh gì.
Nhưng, khi nhìn thấy thủ pháp hạ châm vô cùng điêu luyện của ông cụ Tần, và thủ pháp hạ châm này khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Khóe môi của Hồ thần y đều run rẩy rồi.
“Đây là... quỷ môn châm pháp?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.