Chương trước
Chương sau
Trong lòng Tần Nhã suy nghĩ rất đơn giản.
Nếu cứ như vậy mà chấm dứt hoàn toàn quan hệ dây mơ rễ má với Trần Lạc Thần.
Theo suy nghĩ của một cô gái, nói tình nguyện là một điều không thể.
Cho dù bản thân có xấu đi chăng nữa, lẽ nào thực sự xấu đến mức ngay cả nhìn thêm một chút cũng không được sao.
Mà đúng lúc, nếu như khiến Trần Lạc Thần vì mình mà làm một số chuyện, trong lòng Tần Nhã mới dễ chịu hơn một chút.
Không phải là tâm cơ, tính toán cái gì.
Chỉ đơn thuần là muốn Trần Lạc Thần vì mình mà làm một số chuyện, chứng minh mình vẫn có phân lượng trong lòng của Trần Lạc Thần, có lẽ là đủ rồi.
Đại khái chính là như vậy.
Nhưng lúc này Trần Lạc Thần lại rất do dự.
Trước đây, đóng giả làm bạn trai cũng thôi đi, những cái này giúp đỡ cũng không có gì, tư cách bạn trai, bản thân cũng không phải là không thể giúp.
Nhưng, đính hôn giả, điều này khiến Trần Lạc Thần vô cùng khó xử.
Nhưng không thể nuốt lời, lúc trước mình đã đồng ý với Tần Nhã.
Dù sao mình cũng không thù oán gì với Tần Nhã, cộng thêm một số việc, Trần Lạc Thần vẫn có chút cảm kích và hổ thẹn với Tần Nhã.
“Haha, chỉ là đính hôn giả, tôi cũng không cầu xin anh chuyện khác, nhiều nhất chỉ là lãng phí thời gian một ngày của anh mà thôi, một chút yêu cầu này cũng không thể thỏa mãn tôi sao? Tôi nói rồi, chỉ cần anh giúp tôi, từ nay về sau tôi sẽ không làm phiền anh nữa!”
Đôi mắt Tần Nhã ươn ướt.
“Được….được thôi!”
Xoắn xuýt một chút, Trần Lạc Thần vẫn gật đầu.
“Nhưng tôi có một điều kiện!” Trần Lạc Thần nói.
Tần Nhã cắn môi: “Anh nói đi!”
“Đó chính là ngoại trừ nhà họ Tần ở Yến Kinh ra không được quá phô trương!”
Trần Lạc Thần nói như vậy đương nhiên cũng có suy nghĩ của mình.
Chuyện này sao có thể công khai được chứ.
“Tôi đồng ý với anh!”
Tần Nhã hít một hơi thật sâu, sau đó sắc mặt có chút hờ hững nói: “Vậy cậu Trần, tôi không làm phiền cậu nữa, còn về thời gian, thì cứ quyết định là ngày mai đi, tôi trở về sắp xếp chuyện này!”
Sau đó, Tần Nhã cùng với Triệu Đồng Đồng rời đi.
Sau khi trở về khách sạn, Trần Lạc Thần nằm trên giường, hôm nay đã quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc.
Đúng lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Lạc Thần đứng dậy đi mở cửa.
“Cháu trai lớn!”
“Bác Tần, sao bác lại lên đây?”
Trần Lạc Thần bất lực cười khổ.
Ông lão trước mặt không phải là ai khác mà chính là ông lão ăn mày lúc trước sao.
Bởi vì lần trước đã cứu mình một lần.
Vì vậy Trần Lạc Thần đối xử với ông ta cũng rất tốt, không chỉ đồng ý đưa ông ta về quê nhà Thục Xuyên còn cho ông ta một số tiền, còn kêu thuộc hạ bố trí ổn thỏa cho ông ta.
Đương nhiên rồi, sau khi quen biết cũng biết tên của ông ta, ông ta nói, ông ta tên là Tần Nhất Phàm, tên nghe cũng khá mạnh mẽ.
Nhưng nói thật, Trần Lạc Thần cảm thấy ông Tần có thể là tuổi tác đã lớn, có chút hồ đồ, có lúc nói chuyện cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả.
Có chút đáng thương.
Nhưng không ngờ, bây giờ vẫn còn chưa đi.
Hơn nữa ông Tần cũng thật sự khiến người khác không đoán được, mỗi lần đều có thể tìm đến mình một cách vô cùng chuẩn xác.
“Cậu nói cậu muốn đưa tôi về!”
Lão Tần cười nói.
“Tôi…được rồi, nhưng tôi đi Thục Châu, cũng phải một hai ngày sau!”
“Vậy cũng không sao, tôi đợi cậu, haha, cậu đừng thấy tôi phiền toái, nói không chừng tôi còn có thể giúp cậu đó!”
Ông Tần lại cười nói.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn bác, bác Tần, đúng rồi, bác đi về nghỉ ngơi trước đi, tiền ăn mấy ngày nay, tôi sẽ trả cho!”
Trần Lạc Thần cười khổ lắc đầu.
“Được rồi, vậy tôi đợi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát!”
Ông Tần hưng phấn rời đi.
Trần Lạc Thần đương nhiên sẽ không thật sự để ông Tần đi tìm rồi.
Ông ấy đã giúp mình hai ba lần rồi, Trần Lạc Thần rất cảm kích.
Ví dụ như lần trước mình bị người khác bao vây, nếu như không phải ông ấy đột nhiên lao đến giúp mình giải vây, kéo mình đi, thì ngày hôm đó thật sự không biết phải xử lý như thế nào.
Nhưng, ở độ tuổi này của ông ấy, nói chuyện vẫn có chút lộn xộn, nếu như thật sự đi theo, đến lúc đó sợ là cũng sẽ trở thành phiền toái, câu này không phải là không lịch sự chỉ là Trần Lạc Thần thực sự không nhẫn tâm dày vò ông ấy!
Đến sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Lạc Thần nhận được điện thoại của Triệu Đồng Đồng.
Đương nhiên là chuyện đính hôn giả với Tần Nhã.
Bởi vì không công khai, nên ngay cả mấy người Hoàng Hiên, Tiểu Phi, Lý Chấn Quốc, Trần Lạc Thần cũng không nói.
Mà Tần Nhã cũng hiểu Trần Lạc Thần, chủ yếu cũng chỉ là muốn nói với nhà họ Long và nhà họ Tần ở Yến Kinh mà thôi.
“Trần Lạc Thần, tôi đang ở bên dưới để đón cậu!” Triệu Đồng Đồng nói.
Hình thức cũng rất đơn giản, mọi người đi đến một khách sạn để ăn cơm, cứ như vậy, người trong họ của Tần nhã cũng có thể ổn định.
“Được, tôi sẽ xuống ngay!”
Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng nói.
Lúc Trần Lạc Thần đi xuống, Triệu Đồng Đồng đã đợi ở đó rồi.
Sau đó Trần Lạc Thần đang chuẩn bị đi đến.
Kết quả lúc này, Trần Lạc Thần mới nhìn thấy bên canh khách sạn còn đỗ một chiếc xe.
Phía trước xe, Dương Lộ đang đứng.
Nhìn thấy Trần Lạc Thần, Dương Lộ chạy bước nhỏ đến.
“Trần Lạc Thần! Tôi đến tìm anh, nhưng vệ sĩ của anh không cho tôi vào, hừ!”
Dương Lộ nói.
Đương nhiên rồi, vệ sĩ của Trần Lạc Thần cũng biết chị em Dương Ngọc.
Vì vậy Dương Lộ đến đương nhiên cũng sẽ không cho phép bọn họ đi vào, cho dù bạn nói ba hoa chích chòe gì đi chăng nữa.
Ngay cả báo cáo vệ sĩ cũng không làm.
“Cô tìm tôi? Làm gì?”
“Anh mau cứu chị tôi đi, chị tôi muốn uống thuốc tự sát! Từ tối hôm qua đã bắt đầu làm loạn, tôi thực sự không khuyên được chị ấy, bây giờ người có thể khuyên được chị ấy chỉ có anh!”
Khuôn mặt Dương Lộ tràn đầy sự lo lắng nói.
“Haha, vậy thì cứ để cô ta làm loạn, sao tôi phải khuyên cô ta?”
Trần Lạc Thần cười khổ nói.
“Hừ, anh thật sự không có lương tâm, chị tôi làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì, không phải là vì muốn anh chú ý đến chị ấy sao, hơn nữa, anh biết tối qua ở bữa tiệc của Long Thiếu Vân, tại sao Long Thiếu Vân lại đánh chị tôi không?”
“Bởi vì Long Thiếu Vân đã từng kêu chị tôi lừa anh ra, sau đó muốn gây bất lợi cho anh, chị tôi không đồng ý anh ta, bây giờ anh thì tốt rồi, chị tôi bị kích động đến mức sắp xảy ra chuyện, anh lại chẳng thèm hỏi han!”
Dương Lộ nói.
“Tôi nói rồi, cô ta không có quan hệ gì với tôi, ngoài ra thay tôi nói với cô ta một câu, muốn làm loạn như thế nào cũng được, nhưng đừng có xảy ra chuyện ở biệt thự của tôi!”
Trần Lạc Thần nói xong, cười khẩy một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Anh, anh, anh! Cái đồ khốn nạn nhà anh, Trần Lạc Thần anh là một tên súc sinh, bây giờ vội vàng đi đính hôn cùng người khác, cũng không quan tâm đến sống chết của chị tôi.”
Dương Lộ hét lên.
“Haha, ai nói cho cô biết tôi đi đính hôn?”
“Đừng giả vờ, nhà họ Long đã biết rồi, cho dù có ý xấu, anh còn muốn lừa tôi!”
Dương Lộ nói.
“Cô muốn biết thì biết, tôi không có thời gian!”
Tối qua Dương Ngọc quả thật quá mất mặt, bị Long Thiếu Vân đánh, chửi như vậy.
Nhưng nếu là trước đây, trong lòng Trần Lạc Thần có lẽ cũng sẽ đau lòng cho cô ta.
Nhưng bây giờ thì không.
Sau đó, trực tiếp rời đi cùng Triệu Đồng Đồng.
Sau khi Dương Lộ tức giận giậm chân, cũng rời đi.
Biệt thự Vân Đỉnh.
“Cô cả, cô hai về rồi!”
Một người giúp việc nói.
Dương Ngọc đang nằm trên sofa lập tức đứng dậy: “Hả? Trần Lạc Thần có đến không?”
“Tôi nhìn thì chỉ thấy có một mình cô hai, không nhìn thấy cậu Trần?”
“Hừ, sao có thể chứ!”
Dương Ngọc sốt ruột, đẩy người giúp việc ra, tự mình đi xem, quả nhiên, chỉ nhìn thấy một mình Dương Lộ, không thấy hình bóng của Trần Lạc Thần.
“Cái tên khốn này, anh ta thực sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Khuôn mặt Dương Ngọc tràn đầy sự chán nản nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.