Chương trước
Chương sau
“Đây không phải là vừa kéo tới đây ăn sao, Tiêu Tiêu, người này là ai thế?”
Một nam sinh đột nhiên nhìn sang Trần Lạc Thần nói.
“À, anh ta là bạn của tôi, các cậu có chuyện thì đi ăn trước đi!”
Vương Tiêu vừa nghe gọi tên của mình thì vội nói.
Căng thẳng muốn đòi mạng.
Những người này không phải là người ngoài, đều là bạn học cấp hai của cô ta, lại đều là học đại học ở cùng một nơi, không ngờ hôm nay sợ cái gì thì gặp cái đó, vậy mà thật sự chạm mặt bọn họ.
“Đừng ngại mà Tiêu Tiêu, cậu mau giới thiệu cho chúng tôi đi, đây là bạn gì của cậu? Hơn nữa, còn vì cậu gọi nhiều đồ ăn ngon như vậy, chúng tôi nhất định phải biết!”
Mấy người rần rần nói.
“Tiêu Tiêu? Cô ấy không phải là Vương Mẫn sao?” Trần Lạc Thần nghi hoặc hỏi.
“Vương Mẫn? Đó là chị gái của Tiêu Tiêu. Hửm? Chuyện gì thế? Anh không quen Vương Tiêu, vậy hai người đây là đang làm gì?”
Cuối cùng, mấy người này cũng có hơi ngốc trệ.
“Trần Lạc Thần anh im miệng cho tôi!”
Vương Tiêu căng thẳng đứng dậy.
Cuối cùng kéo mấy người sang một bên.
Nhìn dáng vẻ là giải thích cho bọn họ.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, cũng bất tri bất giác hiểu chút gì đó.
Nhớ ông Ngô từng nói, Vương Mẫn có một em gái, nhỏ hơn cô ta 2-3 tuổi.
Chẳng lẽ Vương Tiêu này là em gái của Vương Mẫn?
Xem mắt hôm nay, Vương Mẫn không có đến, mà cho em gái của cô ta tới?
Fuck, mình nói mà, cô ta một chút thành ý xem mắt cũng không có.
Vừa tới thì hỏi mấy vấn đề cũ rích như nhà xe kiểu này.
Cuối cùng, Vương Tiêu cùng mấy người bọn họ quay lại.
Lúc này Vương Tiêu đen mặt: “Phải Trần Lạc Thần, tôi tên Vương Tiêu, Vương Mẫn đó là chị gái tôi, nhưng anh biết tại sao chị tôi bảo tôi tới không? đó là cố ý kêu tôi thăm thò anh một chút, bởi vì từ sau khi ông nội tôi nói với chị tôi, chị tôi rất nghiêm túc, nhưng hôm nay anh cũng quá khiến tôi thất vọng rồi, anh mở miệng thì ăn nói linh tinh, vừa rồi, tôi đã đem những gì anh nói tôi cho bạn của tôi nghe rồi, bọn họ đều có thể làm chứng, anh là nói khoác!”
“Hơn nữa, điều kiện gia đình của anh còn khó khăn hơn trong tưởng tượng của chúng tôi, sao hả?”
Vương Tiêu đẩy trách nhiệm sang Trần Lạc Thần.
“Đúng thế đúng thế, thì ra là đến xem mắt, này, tôi nói anh trai này, anh biết chị Vương Mẫn của chúng tôi xinh đẹp như nào không? Chỉ bằng anh mà muốn ở bên chị Vương Mẫn chúng tôi!?”
Một nam sinh lạnh lùng nói.
“Hừ, chị Vương Mẫn khi đó chính là hoa khôi trường Nhị Trung chúng ta, anh thì sao, anh chẳng qua chỉ là một trò cười của Nhất Trung, anh nhìn bây giờ thì sao, anh lợi dụng tình cảm già, để người già hai bên làm mai, nhưng anh có từng nghĩ, chị Vương Mẫn nếu như thật sự ở bên anh rồi, anh lấy cái gì nuôi chị ấy chứ?”
Một nữ sinh cũng nói: “Không nói cái khác, chỉ nói đến cái túi tôi bây giờ treo trên người, mấy chục triệu, chị Vương Mẫn chắc chắn muốn thứ tốt hơn, anh mua như nào?”
Các nữ sinh rần rần nói.
“Anh yêu, em càng thích chiếc đồng hồ anh đeo, chiếc đồng hồ này hơn 30 triệu, như thế đi ra ngoài mới có mặt mũi.”
Một nữ sinh khác thì thân thiết khoác tay một nam sinh khác.
Lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta.
Sau đó nhìn sang Trần Lạc Thần nói: "Trần Lạc Thần, anh ra khỏi cửa đều không đeo đồng hồ sao? Anh không biết nam sinh bây giờ đeo đồng hồ đã trở thành tiêu chí trưởng thành sao? Cho dù anh không mua được cái tốt như vậy, mấy trăm nghìn anh chắc có thể đeo một cái chứ?”
“Đúng thế, như này còn muốn xem mắt với chị Mẫn Mẫn?”
Mấy người bọn họ nhìn dáng vẻ là đã thương lượng rồi.
Đều nhắm vào Trần Lạc Thần.
Lời nói ra đều là mấy lời coi trọng tiền bạc.
Một đám nhóc này, loại thủ đoạn giả khoe khoang Trần Lạc Thần đều không biết đã gặp bao nhiêu lần rồi.
Nhưng không phải vẫn là vả mặt bọn họ sao.
Lúc này, thấy người ta nếu đã có ý không muốn để mình xem mắt với bên Vương Mẫn, cũng vừa hay đúng tâm ý của anh rồi.
Trần Lạc Thần nghĩ chuồn đi được rồi.
Nhưng lúc này.
Nam sinh nữ sinh đang châm chọc Trần Lạc Thần đều không nói chuyện rồi, mà toàn bộ đều có hơi sững sờ nhìn ra bên ngoài.
Bởi vì hai chiếc xe máy WISP dừng lại, từ trên xe có ba nam một nữ bước xuống.
Nhìn dáng vẻ cũng là đến ăn Quán Dicos ăn.
“Vãi, Vương Tiêu, cậu mau nhìn kìa, là Tạ Lợi con tiện nhân đó!”
“Mẹ, khi chúng ta lên cấp 2, Tạ Lợi luôn đối phó với cậu, sau này cũng là thật khéo, hai người các cậu vào cùng một trường đại học, khoảng thời gian trước cậu lại đánh cô ta, nói cô ta nhìn thấy cậu thì phải làm sao!”
“Người cao cao đó là bạn trai của cô ta, xã hội đen, rất lợi hại! Tiêu Tiêu, cậu mau tránh đi!”
Mấy người đồng thời trở nên căng thẳng.
“Hừ, tôi tại sao phải tránh đi chứ, tôi làm gì phải sợ cô ta, tôi không tin cô ta dám làm gì tôi!”
Lúc này, Vương Tiêu cũng không có rảnh để ý Trần Lạc Thần nữa, ngược lại khoanh tay mặt mày kiêu ngạo nhìn Tạ Lợi đang đi vào cửa.
Vương Tiêu với nữ sinh đó có ân oán?
Lát nữa xem ra muốn đánh nhau rồi, anh ở đây làm cái gì? xấu hổ!
Vì thế Trần Lạc Thần muốn đi.
“Vãi, thật là oan gia ngõ hẹp, Vương Tiêu, cô vậy mà ở đây.”
Tạ Lợi cũng một ánh mắt thì nhìn thấy Vương Tiêu.
Lúc này, mặt mày đắc ý nói.
“Anh Phi, chính là cô ta, ở trong trường đại học anh biết không, ỷ vào một nam sinh thích cô ta chống lưng cho cô ta, em với cô ta đánh nhau, cô ta vậy mà tát em một cái!”
Tạ Lợi lập tức nói ra sự ủy khuất đó.
Mà Vương Tiêu thì sao, cũng không chịu nhường, vừa gặp Tạ Lợi thì đỏ mắt.
Cũng đã cãi nhau rồi.
Trần Lạc Thần cũng coi như nghe sêm sêm rồi.
Nhìn dáng vẻ, trước đây Tạ Lợi và Vương Tiêu khi học cấp hai, quan hệ vẫn là khá tốt lắm, nhưng vì hồi cấp hai, hai nữ sinh cùng thích một nam sinh học tập rất tốt trong lớp.
Hồi cấp hai ấy mà, mọi người cũng đều biết, thời kỳ dậy thì, nếu như tranh bạn trai, nữ sinh so với nam sinh còn ác hơn.
Vương Tiêu bởi vì là con gái của giáo viên, khá nổi tiếng, cộng thêm cô ta không thuộc loại quá ngoan, lúc đó đã nhận rất nhiều anh trai nuôi chị gái nuôi.
Tạ Lợi thì sao, cũng quen rất nhiều chị gái nuôi trong giang hồ.
Thế là vốn là bạn thân mà trở mặt, còn thông qua mạng xã hội livestream PK gì đó.
Từ đó về sau, mối thù này coi như kết rồi.
Mãi đến khi đại học, Vương Tiêu có một phú nhị đại rất mạnh theo đuổi cô ta.
Cho nên tìm cớ đánh Tạ Lợi một bữa, không ít lần bắt nạt Tạ Lợi.
Lần này nghĩ hè về nhà, rõ ràng Tạ Lợi đây là muốn trả thù Vương Tiêu.
“Yên tâm Lợi Lợi, chỉ có cô gái này phải không, hừ, em bây giờ tát cô ta một cái cho anh, anh xem ai dám nhúc nhích! Danh tiếng của Lưu Phi anh, mấy người bọn họ chắc đều từng nghe?”
Lưu Phi cười khẩy nói.
Ba tên côn đồ này, đều nhỏ hơn Trần Lạc Thần 2-3 tuổi, sau đó thì sao, kiểu tóc cá tính, ăn mặc cũng khá cá tính, đơn giản mà nói chính là loại rất giang hồ.
Nhưng kẻ nào kẻ nấy gầy giống cái dáng gì đây.
Trần Lạc Thần không rảnh nhúng tay vào mấy chuyện vặt vãnh của đám trẻ con này.
Vì thế thì chuẩn bị rời khỏi.
“Tôi nói cho cô biết, cô dám đánh tôi, có tin tôi gọi Dương Cường tới không?”
Vương Tiêu mắng.
Cuối cùng lại thấy Trần Lạc Thần muốn đi, càng mắng: “Fuck, Trần Lạc Thần tôi thật là phục chết anh rồi, một nữ sinh như tôi đều không sợ, anh sợ cái gì? Bọn họ là đánh tôi đâu phải đánh anh, đồ hèn!”
Lúc này sự khinh bỉ trong lòng càng thêm nồng đậm.
“Tôi còn có việc, không rảnh bồi mấy người!” Ai hèn chứ, chỉ là không muốn quản mà thôi.
“Được, vậy cô gọi tới để Lưu Phi tôi diện kiến thử, tôi còn nói cho cô biết, anh tôi ở thành phố Kim Lăng cũng lăn lộn, từ trấn trên chúng tôi lăn lộn ra ngoài, anh ấy tên là Lưu Dương, có bản lĩnh các cô đến thử, ai sợ ai chứ? Ngoài ra, không phải chuyện của mấy người, đều có thể cút cho ông!” Lưu Phi cười lạnh nói.
Mà Trần Lạc Thần đi đến cửa nghe vậy, bước chân lại khựng lại.
Sau đó một tay đút túi quay người trở lại, vỗ vỗ vào vai Lưu Phi: “Người anh em, cậu vừa rồi nói anh cậu là ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.