Chương trước
Chương sau
Chó mèo mà Khương Vệ Đông nói, Trần Lạc Thần không cần nghĩ cũng biết là đang mỉa mai mình.
Cùng lúc này, cũng là tỏ thái độ với người của nhà Lâm Đông bọn họ.
Sắc mặt Trần Lạc Thần tức đến tái đi “Ba, ba nói cái gì thế, Trần Lạc Thần mau vào phòng ngồi!”
Khương Nhiên Nhiên lại tức giận phản bác.
“Nhiên Nhiên, còn để người này vào làm gì, đồ chó ăn trong lột ngoài, để cậu ta đi giúp Lâm Tiểu Phụng đó đi, nhân tình lớn như vậy tặng cho Lâm Tiểu Phụng cũng không tặng cho nhà chúng ta, bây giờ thì hay rồi, Lâm Tiểu Phụng đều trở thành phó ngân hàng rồi, còn kiêm chức trưởng phòng, nhà họ Khương chúng ta một chút hào quang của cậu ta cũng không chiếm được!”
Đường Lan mặt mày oán hận nói.
Nói như thế là vì Đường Lan biết, nhân tình lần này quá lớn rồi, cho dù là Trần Lạc Thần có bản lĩnh hơn nữa, cũng không thể tiếp tục để nghiệp vụ của nhiều công ty như vậy giao cho mình.
Bà ta một chút sức cũng không mượn anh, còn cần cho anh sắc mặt tốt làm cái gì?
Chỉ là muốn mắng anh một trận.
“Hừ, cậu nói xem nhà họ Khương chúng ta giúp cậu như thế, chú Khương của cậu còn đặc biệt muốn tìm việc cho cậu, kết quả thì sao, cậu chỉ hùn cho chú Khương cậu một tỷ rưỡi, bản thân cậu còn có một tỷ tám, bản lĩnh của cậu lớn cỡ nào, nhanh chóng thích ai thì tới đó đi!”
Đường Lan không còn kiên nhẫn mà xua xua tay, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Một đám khách khứa trong nhà cũng đều là châm biếm nhìn Trần Lạc Thần.
Lâm Đông khoanh tay cười nói: “Phải đó chú Khương, cậu ta còn có một tỷ tám, kết quả thì hùn cho chú một tỷ rưỡi, chuyện này quả thật nói không thông mà!”
Mặt mày Khương Vệ Đông trắng xanh từng trận, lúc này chỉ vào Trần Lạc Thần: “Cậu cút ra khỏi nhà họ Khương chúng tôi!”
Choang!
Nói xong, một ly trà nóng trên bàn, trực tiếp đập vỡ dưới chân Trần Lạc Thần.
Nước nóng bắn lên ống quần của Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần bỏng đến mức không yên.
“Ba, ba đây là làm cái gì, Trần Lạc Thần là đưa con về!”
Khương Nhiên Nhiên đều khẩn trương sắp khóc.
rồi.
“Nhiên Nhiên, ba nói cho con biết, sau này.
không thể qua lại với đồ nhà quê này!”
Khương Vệ Đông tức giận quát.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, lúc này lạnh lùng quét qua Khương Vệ Đông và Đường Lan, nếu là người khác, Trần Lạc Thần bây giờ sớm đã mặc kệ tất cả, lao.
tới đạp chết bọn họ rồi.
Lúc này, cố nuốt cơn giận xuống, Trần Lạc Thần xoay người đi ra cửa.
Trong lòng thầm nói một câu, nhà họ Khương, nếu sau này sau khi thân phận của tôi lộ ra, sau khi thân phận của ba tôi cũng lộ ra, không biết ông liệu có vẻ mặt lời nói này không?
Trần Lạc Thần tức giận rời khỏi.
Mà sau khi Trần Lạc Thần rời khỏi không lâu.
Hứa Hinh đã bắt taxi, cầm một túi quà lớn đến nhà họ Khương.
Chuyện của mẹ cô ta cũng nghe nói rồi, trước.
đó ấy, tuy dì Đường với mẹ cô ta luôn tranh đấu cấu xé lẫn nhau.
Nhưng mặc kệ chuyện của tụi nhỏ hai bên.
Ví dụ như Khương Nhiên Nhiên nếu đến nhà cô †a, mẹ đối với Nhiên Nhiên rất tốt.
€ô ta nếu đến nhà Nhiên Nhiên, dì Đường đối với cô ta cũng rất không tồi.
Cho nên nghe nói sau khi dì Đường chịu kích thích, Hứa Hinh liền tới thăm.
“Tiểu Hinh, cháu đến rồi!”
Đường Lan nói.
Hứa Hinh thì sao, vừa bước vào thì nhìn thấy ly trà bị vỡ tan trên đất, lại nhìn Khương Nhiên Nhiên khóc thút thít, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khẽ gật đầu.
Ở bên cạnh khuyên Khương Nhiên Nhiên.
“Được rồi lão Khương, đừng nổi tính lớn như vậy, chuyện này của ông ấy, tuy với chuyện hỏng bét lần trước không giống nhau, nhưng kết quả là như nhau, đều là không có bao nhiêu trách nhiệm của ông cả, bị liên lụy rồi!”
“Cách giải quyết cũng chỉ có một!”
Ba Lâm nói.
“Vậy ông mau nói đi!” Khương Vệ Đông lại vực dậy tinh thần.
“Vẫn là phải nhờ đến mối quan hệ của tập đoàn Ngôi Nhà Mơ Ước, hơn nữa chuyện này, tốt nhất phải thông qua tìm kiếm người đắc lực bên cạnh cậu Trần mới có thể giải quyết! Dù sao bọn họ nói vài lời tốt đẹp với cậu Trần, ông không phải là không sao rồi sao!”
Ba Lâm nói.
Khương Vệ Đông nói: “Nhưng, người đắc lực bên cạnh cậu Trần, Lý tổng và Triệu tổng, tôi đâu thể liên lạc được?”
Ba Lâm nói: “Đừng nói ông, tôi cũng không liên lạc được, cho nên chỉ có tìm Kim gia Kim Bưu của công ty Lý tổng nói không chừng có thể chuyển lời! Bởi vì Kim Bưu là tâm phúc của Lý Chấn Quốc, lời anh ta nói, ở chỗ Lý Chấn Quốc vô cùng có tác dụng. Cho nên, có anh ta giúp đỡ, chút chuyện này của ông không phải là chuyện gì cả rồi!”
“Hơn nữa tôi cũng nghe nói rồi, con người của Kim gia này, vô cùng nhiệt tình, ông là người kêu gọi đầu tư, cầu xin anh ta chắc chắn ok!”
“Vậy phương thức liên lạc của Kim gia, ông có không?” Khương Vệ Đông nói.
“Chỗ tôi cũng không có, tôi cũng đang nghĩ cách liên hệ với anh tal”
Ba Lâm bất lực lắc đầu.
Sau đó Khương Vệ Đông bắt đầu khẩn trương đi nghe ngóng phương thức liên lạc của Kim Bưu.
“Ờm chú Khương, Kim Bưu mà chú nói, cháu biết ai có phương thức liên lạc của anh ta!”
Hứa Hinh cũng nghe hiểu tình hình chung, lúc này chen lời vào.
“Á? Tiểu Hinh, lời cháu nói là thật sao?” Khương Vệ Đông và ba Lâm đều khấn khích có hơi bất ngờ.
“Dạ vâng, hơn nữa chỉ tiêu lần này mẹ cháu kéo được nhiều như vậy, cũng đều là Kim Bưu Kim gia giúp đỡ, là một người bạn của cháu kêu ông ta giúp mẹ của cháu”
Hứa Hinh nói.
Còn cẩn thận xem cảm xúc của Đường Lan.
“Vậy cháu mau nói, người bạn này của cháu là ai? Có thể hẹn cậu ta ra ngoài ăn bữa cơm, nhờ cậu ta giúp đỡ không!”
Khương Vệ Đông đi tới cười nói với Hứa Hinh “Á? Chú Khương, sao chú không biết chứ? Theo lý mà nói, chú nếu nói một câu, anh ta cái gì cũng sẽ giúp chú mài”
Hứa Hinh nghỉ hoặc nói.
“Ai?”
Khương Vệ Đông kinh ngạc hỏi, ông ta vậy mà còn có nhân mạch trâu bò như vậy sao?
“Chính là Trân Lạc Thần, Kim Bưu với Trân Lạc Trần có quan hệ vô cùng tốt, hơn nữa giúp mẹ cháu, Trần Lạc Thần chỉ nói với ông ta một câu thì Kim Bưu lập tức đi làm rồi!”
Hứa Hinh nói.
“Cái gì? Cháu nói là ai? Trần Lạc Thần?”
Khương Vệ Đông với Đường Lan đều sốc rồi.
Khương Vệ Đông sững ra, là vì không ngờ Trần Lạc Thần có nhân mạch lớn như vậy.
Mà Đường Lan thì sao, không ngờ Trần Lạc Thần giúp Lâm Tiểu Phụng, là trực tiếp dùng quan hệ với Kim Bưu bên phía Lý Chấn Quốc.
Ba con nhà họ Lâm cũng đều đơ rồi.
“Tiểu Hinh, cậu chắc chắn chứ? Trần Lạc Thần với Kim Bưu đều quen biết nhau?”
Khương Nhiên Nhiên vô cùng kinh ngạc.
“Ừ, hơn nữa không chỉ là quen biết đơn giản như vậy, bởi vì tớ thấy Kim Bưu có hơi tôn kính thái quá với Trần Lạc Thần!”
Hứa Hinh nói.
Vẻ mặt của Khương Vệ Đông một trận xanh một trận trắng, cảm thấy má bỏng rát.
“Lão Khương, giờ phải làm sao đây, Trần Lạc Thần bị ông đập cho chạy rồi!”
Gò má của Đường Lan cũng đau.
“Hừ! Không được, gọi điện bảo nó quay lại!”
Khương Vệ Đông thở không thông thuận nói.
“Vậy ai đi gọi? Tôi vừa rồi đã nói mấy lời khó nghe như vậy!”
Đường Lan xấu hổ nói.
“Nhiên Nhiên, con gọi điện cho Trần Lạc Thần đi Đường Lan nói.
Khương Nhiên Nhiên gật đầu.
Gọi một lúc thì để điện thoại xuống: “Anh ta không nghe!”
“Ặc, lão Khương, Kim Bưu là người đắc lực bên cạnh Lý Chấn Quốc, bây giờ Trần Lạc Thần có quan hệ tốt với Kim Bưu, ông nếu như không khơi thông được mối quan hệ này, vậy ông chắc chắn không có hy vọng gì Những người khác lúc này rần rần nói.
Khương Vệ Đông cũng không ngờ, ông ta vậy mà còn có một ngày phải đi nhờ vả Trần Lạc Thần, hơn nữa là sau khi ông ta đập cho anh chạy mất.
Người khó xử nhất chính là ông ta rồi.
“Ba, con biết Trần Lạc Thần ở đâu, hay là chúng †a đi tìm anh ta, ba xin lỗi anh ta, nói không chừng Trần Lạc Thần sẽ tha thứ cho ba!”
Khương Nhiên Nhiên nói.
“Cái gì? Con kêu ba xin lỗi loại người đó?”
Khương Vệ Đông trợn trừng mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.