“Mẹ! Đừng mà!”
Trịnh Duyệt nhìn thấy cảnh này liền choáng váng!
Cô ta mở tròn mắt mở miệng can ngăn.
Có điều đã quá muộn, nước đã hắt đi.
Trần Lạc Thần không kịp né ra.
Cũng may độ chính xác không cao, chén trà nóng chỉ tạt qua người Trần Lạc Thần.
Chỉ có một chút mà khiến cho toàn thân anh ta ướt sũng, cả người dính đầy lá trà.
“Hừ, loại như cậu mà cũng xứng với con gái tôi à, biến đi cho khuất mắt!”
Mẹ của Trịnh Duyệt tức giận đập chén trà xuống đất.
Bà ta làm vậy là để tỏ rõ thái độ.
Bà ta muốn nhà họ Giang biết, nhà họ Trịnh bọn họ tuyệt đối thành tâm thành ý.
Còn về thằng khố rách áo ôm Trần Lạc Thần này, bà ta lười phải để ý.
“Hừ, đáng đời, Trần Lạc Thần, ngẩng đầu lên xem nào, để tôi chụp cho anh một tấm, cho cả khoa chúng ta biết, Trần Lạc Thần anh khiến người ta buồn nôn thế nào! Ha ha!”
Giang Bích Ngọc hả hê cười.
Người nhà họ Giang ai cũng mỉm cười đắc ý.
Trần Lạc Thần tuyệt đối không ngờ mẹ của Trịnh Duyệt lại làm vậy.
Trước mặt bao người dùng chén trà hắt lên người anh, phải ghét bỏ đến thế nào mới hành động như vậy chứ?
Trần Lạc Thần dùng tay cẩn thận gẩy đống lá trà trên người mình xuống.
Cặp mắt quét qua đám người trong phòng.
Đặc biệt là Giang Bích Ngọc.
“Bích Ngọc, có phải cô nghĩ tôi thực sự rất nghèo, nếu như cô phát hiện ra, có một ngày, tôi không nghèo, hơn nữa còn rất giàu có, cô sẽ làm gì?”
“Cả các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nha-giau/1063089/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.