Đầu tiên là liên lạc với Trịnh Duyệt.
Mặc dù cô ta cũng rất ham tiền, nhưng ở chung khoảng thời gian này, chỉ cần là chuyện của mình, cô ta đều rất để tâm.
Quả nhiên, mình vừa gọi điện thoại, cô ta đã lập tức chạy tới.
Trần Lạc Thần lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán, lại gọi điện cho Tô Lệ Hàm.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Lại tắt máy rồi!
Trần Lạc Thần lại gửi tin nhắn messenger.
Kết quả cũng không ngoài dự đoán, đã bị block rồi.
Haiz!
Nói thật lòng, Trần Lạc Thần bây giờ càng thêm tự trách.
Còn tự trách hơn cả hôm qua nói sai, chơi giờ dây thun quá rồi, cũng không biết làm sao giải thích.
Sau khi anh về tới trường học, còn đặc biệt đi tìm Tô Lệ Hàm mấy lần, kết quả đều bị từ chối gặp.
Tô Lệ Hàm hoàn toàn không chịu gặp mình.
Lần chiến tranh lạnh này, không biết còn kéo dài tới bao giờ.
Một mình Trần Lạc Thần đi trong sân trường, liền đi tới công viên nhỏ.
Trong vấn đề xử lý tình cảm nam nữ, anh thật sự có chút tay chân luống cuống.
Hôm nay anh nghe thấy một câu nói, đó chính là con gái nói không là có!
Anh liền nhớ tới Dương Ngọc.
Trước đây cũng trong công viên nhỏ này.
Hai người nắm tay nhau kề bước.
Sau đó Trần Lạc Thần lấy hết dũng khí muốn nói với cô ta rằng có thể đi mướn phòng không.
“Chát!”
“Cút, Trần Lạc Thần, anh xem Dương Ngọc tôi thành loại con gái gì!”
Trần Lạc Thần nhớ, mình chịu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nha-giau/1063087/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.