Nhìn bầu không khí giữa Phi Vũ và Lạc An, Minh Anh khó hiểu nhăn mày. Mới vừa rồi chẳng phải còn rất tốt đẹp sao? Vậy tại sao cậu mới cúi đầu xuống ngẩng đầu lên có vài cái thì đã thấy Lạc An trừng mắt giận dữ, còn Phi Vũ thì không phục nhìn nhìn nhìn rồi?
Bốn mắt nhìn nhau qua nhìn nhau lại, trừng rồi cụp, cụp rồi lại trừng. Cuối cùng Phi Vũ là người mở miệng nói trước:
"Tại sao lại phải trả lời hết đống tin kia cơ chứ?"
Lạc An thản nhiên đáp:
"Vì đây là phép đối nhân cơ bản. Tớ hỏi cậu, cậu có trả lời hay không?"
Phi Vũ ấm ức cầm điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, coi như cậu lợi hại.
Minh Anh nheo mắt nhìn Lạc An rồi lại nhìn Phi Vũ.
Một Phi Vũ lạnh lùng khi ở bên cạnh Lạc An không hiểu tại sao lại trở thành một Phi Vũ ôn nhu.
Một Lạc An hòa nhã khi ở bên cạnh Phi Vũ không hiểu tại sao lại trở thành một Lạc An bá đạo.
Quan hệ giữa hai người bọn họ, tại sao hình dung bằng hai chữ "bạn thân" lại cảm thấy không đủ?
Lạc An hài lòng nhìn Phi Vũ đang liên tục liên tục copy paste câu trả lời, cậu nhanh chóng cởi áo khoác ngoài rồi phi lên giường nằm sát vào trong, trùm chăn lên kín mặt, co tay duỗi chân thở dài thỏa mãn. Nhìn cậu lăn lộn, mọi uất ức trong lòng đều biết mất triệt để như chưa từng tồn tại, Phi Vũ khẽ cười, ném điện thoại sang một bên chui vào chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nguoi-don-gian-nhat-khi-yeu/2672075/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.