Lạc An thấy vẻ chán ghét hiện rõ trên gương mặt Phi Vũ, cậu đưa tay khẽ giật giật góc áo anh. Phi Vũ nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản, ánh mắt như có như không liếc về phía Hoàng Vũ. Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lạc An, ý bảo, đừng lo lắng, tớ tự biết chừng mực.
Vì sợ Hoàng Vũ phiền lòng nên từ trước tới nay dù có chán ghét Lã Mai Oanh tới cực điểm nhưng Phi Vũ chưa từng bao giờ biểu hiện gì quá phận. Hoàng Vũ biết quan hệ giữa mẹ và anh trai chưa bao giờ tốt đẹp thậm chí là có phần gay gắt. Nếu không phải vì cả hai đều sợ cậu bị chèn ở giữa sẽ khó xử thì có lẽ họ đã trực tiếp lên tiếng công kích nhau từ lâu rồi.
Hoàng Vũ liếc nhìn vẻ mặt bình thản của Phi Vũ rồi lại nhìn sang nét cười như có như không của Lã Mai Oanh, trong lòng phiền não nhưng ngoài mặt tươi cười, cậu nói:
"Mẹ, Đại Vũ tới rồi này. Còn đây là Đại An. Mẹ chắc còn nhớ Đại An chứ?"
Phi Vũ miễn cưỡng hướng về phía Lã Mai Oanh gật đầu một cái coi như chào hỏi, trong lòng thầm nghĩ, cầm tay Lạc An so với gặp mặt người phụ nữ này rõ ràng là thoải mái hơn nhiều. Lạc An khẽ nhéo nhéo cổ tay Phi Vũ rồi hướng Lã Mai Oanh nở nụ cười hoà nhã:
"Cháu chào cô! Cô dạo này vẫn khoẻ chứ ạ?"
Lã Mai Oanh mỉm cười nhẹ gật đầu rồi nói với Trần Mạnh:
"Chú Trần, chú tốt nhất là nên phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nguoi-don-gian-nhat-khi-yeu/2672063/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.