Trên đời này người có thể hiểu rõ Lạc An ngoại trừ bố mẹ cậu ra thì thật sự không thể tìm được ai khác ngoài Phi Vũ. Anh đương nhiên biết Lạc An không phải là người có thể giữ im lặng trong khi ăn. Anh đương nhiên biết Lạc An không thích bầu không khí trên bàn ăn lúc này. Anh đương nhiên biết, Lạc An muốn về.
Thế nhưng giữa trăm cách nghìn cách tỉ cách Lạc An lại chọn cách viết, và giữa trăm chỗ nghìn chỗ tỉ chỗ Lạc An lại chọn viết lên đùi Phi Vũ. Cách một lớp vải bò thô ráp, ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên đùi anh. Đầu ngón tay lành lạnh dường như đang vuốt ve lại dường như đang trêu chọc phần da thịt đằng sau lớp vải.
Muốn?
Phi Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cõi lòng đang nhộn nhạo. Bắt lấy bàn tay còn đang muốn viết tiếp chữ "về", anh quay sang nhìn Lạc An, vẻ mặt bình thản ôn nhu hỏi:
"No chưa?" Lạc An vui vẻ gật gật đầu, trong mắt hiện rõ ràng hai chữ muốn về. Phi Vũ khẽ cười nhìn Lạc An nhưng lại nói với Hà Khắc Nghiêm, "Vậy, no rồi thì về thôi. Bọn con xin phép!"
Khi hai người đứng dậy chuẩn bị rời phòng ăn, Lã Mai Oanh đột nhiên nói:
"Ăn xong rồi, vậy không định rửa bát à? Hôm nay ngoại trừ quản gia, gia nhân trong nhà đều nghỉ phép cả rồi."
Phi Vũ quay lại, như có như không cười:
"Dì nhầm rồi, hôm nay tôi là khách." Ngừng lại một chút, anh bật cười nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nguoi-don-gian-nhat-khi-yeu/2672057/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.