"Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!"
Hoàng Vũ trong cơn mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói ôn nhu quen thuộc ấy, mở mắt. Ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ giữa bầu trời xám tro ảm đạm, Hoàng Vũ đột nhiên muốn oà khóc.
Qua làn nước mắt đã sớm dâng đầy khoé mi, Hoàng Vũ nhỏ giọng hỏi:
"Tại sao anh lại biết em ở đây?"
Phi Vũ ngồi xếp bằng trước bia mộ, nhìn gương mặt dịu dàng phúc hậu nhưng yếu nhược của bà Trần trong di ảnh, cười đáp:
"Trên một ngọn đồi nọ có một rừng hoa đá, giữa tầng tầng lớp lớp những đoá hoa đá mọc san sát nhau có một ngôi mộ nhỏ. Ngôi mộ đó là của người mà tôi mang nợ nhiều nhất. Trước kia còn nhỏ vô lo vô nghĩ, khi lớn lên rồi tôi mới phát hiện, hoá ra cũng có những lúc, con người ta không mong ước có một tình yêu đẹp như tranh, không mong ước có một cuộc sống sang giàu không lo nghĩ, không mong ước có một sức khoẻ dồi dào không bệnh tật. Thực ra chỉ cần không mang nợ trong lòng thôi, đã là một điều hạnh phúc rồi."
Hoàng Vũ nghe Phi Vũ nói xong thì cười khổ cúi đầu, nói:
"Đại Vũ, thật không ngờ anh có thể đoán ra được nơi này."
Phi Vũ mỉm cười, vươn tay vuốt ve bia mộ bà Trần, đùa cợt nói:
"Mẹ, có vẻ mẹ với các đóa hoa đá đều lạnh hơn rồi."
Hoàng Vũ đột nhiên ngồi co người lại, đầu vùi sâu giữa hai cánh tay, cất lên giọng nói nghèn nghẹn:
"Hà Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nguoi-don-gian-nhat-khi-yeu/2672045/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.