Trên sân khấu, ánh đèn ngũ sắc rực rỡ dịu dàng xoay tròn, phía trước căn nhà màu đỏ hình cây nấm, có sáu chú thỏ con ngây thơ hồn nhiên hát vang một bài hát thiếu nhi. Bài hát kết thúc, nhiều bé thú nhỏ từ hai bên cánhgà chạy ra, giáo viên chơi đàn piano đến giữa sân khấu, dẫn theo đám thú nhỏ chỉ mới cao tới đầu gối cùng nói lời hạ màn.
Những dải giấy màu sắc sặc sỡ lấp lánh từ trên trần nhà bay xuống, dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Ánh đèn trong khán phòng sáng rực lên, các bậc phụ huynh xôn xao ồn ào tìmcon của mình, hội trường tràn ngập tiếng cười nói và tiếng khen ngợi.
Một người đàn ông đi đến bên sân khấu: “Tôn Tâm Nghiên.”
Một chú thỏ nhỏ đang ngồi xổm cùng với một cậu bé khác vui vẻ nhặt mấy dảigiấy đầy màu sắc, nghe thấy tiếng gọi thì đứng lên, đôi mắt sáng ngời,chạy vù vù đến bên người đó: “Bố ơi.”
Người đàn ông gần bốn mươi tuổi có vóc dáng cao lớn, tóc cắt rất ngắn, khóe mắt, khóe môi khi cười lên đều có nếp nhăn mờ mờ. Anh nhìn cô nhóc nhỏ xíu trước mặt, ánh mắttràn ngập yêu thương: “Hát hay lắm, muốn thưởng gì nào?”
Đôi tay béo ú tròn lẳn gác lên vai anh, cô nhóc nhìn thẳng vào anh giống hệt một “ông lớn nhỏ”: “Bố, mẹ đâu rồi ạ?”
Trên người cô nhóc vẫn mặc bộ đồ thỏ trắng lông xù, đôi tai dài chạm lên bảvai, khuôn mặt bé phúng phính trắng nõn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
“Con quên rồi à? Hôm nay mẹ đi công tác mà.” Anh đội mũ lên cho bé, dùngngón tay chải lại những lọn tóc tơ dính vào nhau do mồ hôi.
Chú thỏ con bĩu môi: “Vậy thì đến tối mai mẹ mới về sao?”
Anh ôm lấy cái eo béo mập của bé, dùng một tay bế bé từ trên sân khấu xuống.
Cô bé theo thói quen ôm lấy cổ anh: “Mẹ có về không ạ?”
“Không, tuần sau mẹ mới về.” Anh bế cô nhóc đi ra ngoài, trên người bé có một mùi hương ngọt ngào.
“Tuần sau là ngày nào ạ? Ngày mai sao?” Chú thỏ nhỏ nói liến thoắng khôngngừng bên tai anh, bàn tay vô thức níu chặt lấy làn da sau gáy anh,khiến anh cảm thấy hơi ngứa.
Anh hôn lên khuôn mặt phúng phính của cô bé: “Sắp rồi, chỉ cần con nghe lời thôi.”
*****
Anh bế cô nhóc ra ngoài, ở cửa thì gặp giáo viên của bé.
“Tâm Nghiên, hôm nay con biểu diễn tốt lắm.” Cô giáo trẻ tuổi xinh xắn lấymột quả bóng bay trong chùm bóng màu vàng đưa cho bé, chú thỏ con tươicười ngọt ngào: “Con cảm ơn cô giáo Trương.”
Cô nhóc cầm quả bóng bay, người đàn ông đặt bé xuống ghế trẻ em trên ghế phụ, đóng cửa xelại, còn mình thì đi vòng qua đầu xe sang bên kia.
Vừa mới khởiđộng xe, chợt nghe thấy một tiếng “bụp” bên cạnh, quả bóng vỡ rồi, còncô bé thì sững sờ, mở to đôi mắt, vẫn trong tư thế ôm quả bóng bay.
Ngược lại người đàn ông giật mình thót tim, dừng xe lại kiểm tra tay cô bé, hỏi: “Sợ à?”
Chú thỏ con lắc đầu: “Con đâu có sợ.”
Anh mỉm cười, xoa đầu bé, xe lại tiếp tục lăn bánh.
Cô bé năm nay mới bốn tuổi rưỡi, là một “con ma thân thiện” (1) luôn trànngập những điều bất ngờ, nhiều lúc anh không nhịn được nghĩ, tính cáchcon bé này rốt cuộc là giống ai đây?
(1) Con ma thân thiện (tên gốc: Casper): Một bộ phim hài của Mỹ sản xuất năm 1995.
Xe chạy được một lúc, chú thỏ nhỏ lông trắng lại cất tiếng: “Bố ơi, mẹ đang giận phải không ạ? Bố mẹ sẽ ly hôn sao?”
Anh không thấy ngạc nhiên lắm đối với vốn từ vựng tới tấp xuất hiện trongđầu cô nhóc này, tay vẫn nắm vững vô lăng, khóe miệng mang theo nụ cườihỏi bé: “Con hiểu ly hôn là gì không đấy?”
Bé con nghiêm túc quay đầu lại nhìn anh: “Trần Hiên Đình nói bố mẹ bạn ấy sắp ly hôn, sau khily hôn bạn ấy sẽ chỉ sống với mẹ, sau đó thì bạn ấy òa khóc.”
“Không phải con nói không chơi với Trần Hiên Đình nữa mà, sao lại nói chuyệnvới bạn ấy rồi?” Đèn đỏ anh dừng xe lại, lấy một cốc nước trong ngăn xe, cho ống hút vào, đưa cho cô nhóc bên cạnh.
Cô bé nhận lấy ngoanngoãn hút hai ngụm, nghịch ngợm dùng tay quệt đi quệt lại trên cửa kínhô-tô, vô tư hồn nhiên nói: “Hôm qua chúng con nói chuyện lại với nhaurồi, vẫn là bạn tốt với nhau.”
Đèn chuyển sang xanh, anh nhận lấy cái cốc trong tay cô nhóc đặt sang bên cạnh, tiếp tục lái xe.
Bên ngoài cửa kính ô-tô là ánh hoàng hôn, ráng chiều tung bay trong bầutrời xanh xám. Mấy phút sau, khi anh quay đầu lại, cái đầu nho nhỏ đãngoẹo sang một bên ngủ say sưa.
Anh dừng xe lại bên lề đường, rướn tay lấy tấm chăn trẻ con ở ghế sau, nhẹ nhàng đắp cho bé.
Xe cộ rầm rập đi vượt qua bọn họ, trong khoang xe yên tĩnh, anh ngắm cánhtay bụ bẫm của bé đặt trên bụng, năm ngón tay nho nhỏ hơi mở ra. Anh làngười đàn ông gần 40 tuổi, nhưng bỗng nhiên rất muốn hút một điếu thuốc.
Đã bao nhiêu năm rồi chưa hút thuốc nhỉ?
Từ khi quen biết cô, anh đã hoàn toàn quên mùi vị thuốc lá là thế nào rồi.
2.
Năm đầu tiên rời khỏi thành phố này, mọi thứ đều khó khăn hơn so với tưởng tượng.
Anh đưa anh trai mình đến nhà máy của Phát Tiểu, nhà máy này chuyên sảnxuất nguyên vật liệu năng lượng mặt trời, người làm kinh doanh từ nơikhác đến không tiền không thế lực, mỗi một mối làm ăn đều phải tận dụnghết khả năng của mình. Anh cùng với người hợp tác thuê một căn nhà cómột phòng khách một phòng ngủ rưỡi, mỗi ngày đều đầu tắt mặt tối, cănnhà chỉ để ngủ qua đêm.
Lúc nghèo nhất, là buổi trưa khi anh bànbạc xong chuyện hợp tác bước ra từ vườn ươm doanh nghiệp (2) của kháchhàng, lúc đó trên người anh chỉ có năm đồng. Anh mua một cái bánh mì vàmột chai nước lọc trong một cửa hàng nhỏ, cứ như vậy vừa ăn vừa đi vềnhà.
(2) Vườm ươm doanh nghiệp là một tổ chức liên kết giữa Trung tâm, viện nghiên cứu, trường đại học, chính quyền và các doanh nghiệpkhởi sự (hay các nhóm, cá nhân có ý định thành lập doanh nghiệp). Tổchức này có mục đích tạo một “lồng ấp”, một môi trường “nuôi dưỡng” cácdoanh nghiệp khởi sự trong một thời gian nhất định để các đối tượng nàycó thể vượt qua những khó khăn ban đầu, khẳng định sự tồn tại và pháttriển như những doanh nghiệp độc lập.
Thời tiết tháng mười hailạnh đến thấu xương, trong căn nhà không hề có máy sưởi. Anh nhìn tấmhình của cô, trong lòng cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua. Trong điệnthoại anh hỏi cô, có lạnh không? Lạnh thế này mà ăn mặc như thế sao? Cônói, lạnh lắm, nhưng lạnh cũng đâu làm được gì.
Quả nhiên, ngày hôm sau trong điện thoại, giọng nói của cô mang theo âm mũi nặng, nói bị cảm rồi.
Cả một ngày anh chạy đông chạy tây ở bên ngoài, cả người mệt như muốn lảđi, vừa nghe thấy giọng nói của cô mệt mỏi vơi đi hơn nửa: “Cơ thể không thoải mái sao?”
“Hơi cảm thôi, anh đã mua được vé tàu chưa?”
“Mua được rồi, tuần sau sẽ về.”
“Học hành thế nào rồi?”
“Cũng tạm.” Vì để có nhiều cơ hội gặp nhau hơn, anh đã đăng kí kì thi đại học dành cho người quá tuổi ở thành phố cũ.
Cô uể oải nói: “Không nói nữa, em phải ngủ một lát đây.”
Cúp điện thoại, đêm đầu đông, anh nhìn trần nhà trống rỗng, làm thế nào cũng không ngủ được.
*****
Chạng vạng tan làm trở về, khi nhìn thấy anh đứng dưới lầu nhà mình, cô sững sờ một hồi lâu.
Anh đi tới ôm lấy cô, trời đất lạnh buốt. Cô mặc áo khoác to sụ cổ quàngkhăn, lời nói ra khỏi miệng hóa thành khói trắng: “Không phải nói tuầnsau mới về sao?”
Anh hôn cô, cô né tránh: “Lây cảm mất…”
Anh nâng cằm cô lên, hôn cô say đắm.
Một cái cây không biết tên đứng bên cạnh hai người, những bông hoa thơm ngát lặng lẽ nở rộ.
Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, trận tuyết lớn hiếm thấy đổ xuống.
Ngày đó kì thi diễn ra, giao thông toàn thành phố tê liệt, cả thế giới làmột màu trắng xóa. Anh thi xong gọi điện thoại cho cô, cô đi ra từ quáncà phê bên cạnh, nhìn trái ngó phải, thấy anh ở phía xa, khuôn mặt côhiện lên một nụ cười mơ hồ. Tuyết vẫn rơi, ánh nắng vàng từ bầu trờichiếu rọi xuống.
Anh đút tay vào túi, đứng đối diện với cô phía xa xa, cũng mỉm cười.
Bệnh của cô mãi mới khỏi, cô dịu dàng nằm trong khuỷu tay anh, anh tựa người trên đầu giường, hai người cùng xem tivi.
Cô hỏi anh đề thi có khó không, anh không trả lời, cô lại hỏi anh có làmbài được không, anh vẫn im lặng, rồi bỗng nhiên xoay người đè cô xuống,ánh mắt nóng rực tỉ mỉ nhìn khuôn mặt cô một lượt, dùng môi và những cái vuốt ve trả lời lại.
Bên ngoài tuyết lớn rơi xuống như lôngngỗng, cánh tay cô ôm chặt lấy cổ anh, mái tóc đen nhánh đẫm mồ hôi dính lên da thịt anh, thế giới của hai người là nhà ấm trồng hoa bằng thủytinh, không có tiếng động, ấm áp và tuyệt đẹp.
Mấy tháng sau, cônói với anh một tin tốt, cô đã vượt qua kì thi công chức, đỗ vào một vịtrí trong phòng làm việc ủy ban thành phố. Anh vui mừng thay cô, nhưngbất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ cô.
Trong điện thoại, bậc bề trên quen thuộc đó nói gần một tiếng đồng hồ, giọng điệu cầu xin khuyên hai người chia tay nhau, đừng làm lỡ dở nhau nữa. Anh giấu cô về nhà cô một chuyến, gặp mặt mẹ cô. Bậc bề trên cuối cùng chỉ để lại mộtcâu, bảo anh hãy suy nghĩ kĩ thế nào mới thật sự tốt cho cô.
Trên đường, cơn mưa rào lất phất thấm ướt tóc anh, anh đứng ở ga tàu trongdòng người vội vã, gửi một tin nhắn cho cô, hỏi cô đang làm gì. Cô đanghọp, nói tối sẽ gọi lại.
Tiếng loa thông báo chuyến tàu vang lên, anh nhìn chằm chằm vào mẩu tin cô gửi một lúc lâu, ném điện thoại vàotúi áo, bước chân không ngập ngừng rời khỏi thành phố này, giống nhưchưa từng đến đây.
Năm đó, cô 29, anh 32 tuổi.
Khi ăn tối, chú thỏ con hỏi: “Bố ơi, tối nay con vẫn phải tập đàn sao?
Đôi đũa trong tay dừng lại, anh nhìn cô nhóc: “Đương nhiên phải tập, con quên hôm qua đã hứa gì với mẹ sao?”
Chú thỏ nhỏ nhìn anh, còn nghiêm túc nói: “Nhưng tối nay con phải chơi game đá bóng cùng bác.” Cô bé kéo tay áo người đàn ông đang ngồi ăn cơm bêncạnh, bác cô nhóc như hiểu như không ngẩng đầu nhìn bé, mỉm cười xoa cái đầu nho nhỏ của bé con.
Anh tỉnh bơ nói: “Tập xong thì chơi.”Đèn chùm thạch anh tỏa ánh sáng ấm áp. Bé không nói nữa, dùng chiếc thìa in hình hoạt hình múc cơm bỏ vào mồm mình.
Anh nhìn cô nhóc, trong lòng cười thầm.
Lúc này là giờ cơm tối, trong thành phố này có vô số gia đình đang quâyquần bên mâm cơm. Phía sau ánh đèn của mỗi nhà đều có những câu chuyệncủa chính họ. Bé con này, chiếc bàn trước mặt này, tất cả mọi thứ trongcăn nhà này, đều là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh.
Những điều này không mang theo những việc đã qua của bọn họ, mấy năm nay, anh đã dần quên rồi.
*****
Vẫn nhớ năm thứ ba, làm ăn trong nhà máy mới bắt đầu được coi là khởi sắc,không cần phải chạy theo hợp tác với đối phương kém hơn mình, họ bắt đầu liên hệ với những khách hàng có năng lực tương đương. Anh cũng phải mặc vest xuất hiện ở những nơi tụ tập ăn chơi. Rất nhiều lúc, bia rượu,thuốc lá và phụ nữ trở thành công cụ không thể thiếu để khuấy động không khí.
Một buổi tối bọn họ đã uống rất nhiều rượu trong KTV, anhcúi đầu ngồi trong một góc nghỉ ngơi, cảm thấy bên cạnh có người, anh mở mắt, là khuôn mặt thanh tú của một cô gái trẻ. Cô gái đó là người đanglàm cùng bọn họ, xuất thân từ nông thôn, tốt nghiệp đại học trọng điểm,có tinh thần cầu tiến cao, là trợ thủ đắc lực mà Phát Tiểu phải dùng sốtiền lớn mới mời về được.
Anh dựa người trên ghế sofa, nửa tỉnhnửa say nhìn cô, cô ấy cũng không nói gì, thoải mái để anh nhìn. Trongnháy mắt, anh cảm thấy hốt hoảng bàng hoàng, không biết là do bầu khôngkhí chán nản, hay do đôi mắt cô ấy sạch sẽ mà trong sáng.
Lúc đó, anh và cô vừa mới xảy ra vấn đề, không nhớ rõ là vì chuyện gì, trời nam đất bắc, thời gian trôi qua, mọi người đều mệt mỏi không nói lên lời.
Anh nhìn khuôn mặt cô gái trẻ gần trong gang tấc, nhưng lại nhớ đến sự ấm áp của cô.
Cô gái nói: “Anh uống nhiều lắm ư?”
Anh lắc đầu.
Cô ấy đưa cho anh một cốc nước, nói: “Chúng ta đi trước được không, dù sao nhóm giám đốc Mã cũng ở đây chống đỡ rồi.”
Trong phòng khói thuốc mịt mờ, cô khó chịu cau mày. Anh quả thật rất mệt,nhìn cô ấy, nói: “Đi thôi, không sao đâu.” Anh mặc áo khoác vào, chàotạm biệt với Phát Tiểu, đưa cô rời khỏi trước.
Hai người đều uống rượu, anh gọi xe đưa cô ấy về trước. Trong xe taxi, hai người đều ngồi ở ghế sau, khi quay mặt lại anh mới nhận ra cô đang nhìn mình, ánh mắtyên tĩnh, trong suốt có thần. Anh ngẩn người một lát, quay mặt đi tránhánh mắt của cô, nào ngờ cô chạm vào cánh tay anh thử thăm dò.
Anh bình tĩnh né tránh đụng chạm của cô.
Đến nơi, cô gái không nói tiếng nào bước xuống xe, lần gặp tiếp theo, hai người coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chuyện đó, anh không nói với Trần Nham, cũng như có những chuyện cô không nói với anh.
Sinh nhật cô vào một ngày mùa xuân, vốn anh bận việc nên không trở về được.Ai ngờ công việc đổi ngày, anh ngồi bảy tiếng trên chuyến tàu siêu tốc,đến mười một giờ đêm mới xuất hiện dưới lầu nhà cô. Đang định lên lầuthì phát hiện cô cũng vừa mới về. Đưa cô về đến tận cửa là một chiếc xeAudi A6 màu đen.
Sau khi cô xuống xe, người đàn ông ngồi ở ghếlái cũng bước xuống theo, giữa hai người không có động tác gì, chỉ nóichuyện đôi ba câu. Chiếc xe rời đi, anh vẫn đứng dưới tán cây phía xa xa nhìn cô, sờ sờ cổ, châm một điếu thuốc.
Người đàn ông đó và côlà đồng nghiệp cùng làm trong tòa cao ốc chính phủ, buổi tối mấy ngườiđồng nghiệp mới ầm ĩ nói muốn chúc mừng sinh nhật cô, anh ta cũng đượcmọi người gọi tới, ăn cơm xong thì đưa cô trong nhóm ba người đó về.
Trên ban công, cô nhìn một màu đen kịt bên ngoài cửa sổ, hơi ngập ngừng, rồi thẳng thắn nói: “Lúc vừa mới đến cơ quan anh ta cũng có ý đó với em,nhưng em nói em có bạn trai rồi.”
Trong lòng anh rất không thoải mái, hờ hững hỏi một câu: “Em hối hận rồi?”
Ánh trăng rọi vào, thờ ơ rơi xuống khuôn mặt cô, cô suy nghĩ một hồi lâu, nói: “… Em không biết.”
Anh nhìn khuôn mặt cô, cảm thấy ánh mắt cô và bóng đêm đêm nay đều mờ mịt như nhau.
Anh nhớ tới lời mẹ cô nói, thế nào mới thật sự tốt cho cô?
Năm đó, cô 30, anh 33 tuổi.
4.
Tuổi ba mươi của cô giống như một cánh cửa, im lặng đóng lại, nhưng không đưa chìa khóa cho anh.
Họ đứng ở hai bên cánh cửa, cuộc đối thoại diễn ra mà có vô số câu không diễn đạt thành lời.
Phát Tiểu khuyên anh: “Hai người đã mệt mỏi như vậy, thì thà rằng chia tayđi, để mỗi người vẫn có thể giữ lại kỷ niệm đẹp về nhau.”
Anh hút thuốc không nói gì.
Một buổi tối, bọn họ đàm phán thành công một đơn hàng lớn, chính phủ đãđồng ý để bọn họ cung cấp đèn đường sử dụng năng lượng mặt trời trên mấy con đường mới khai phá. Trong quán bar anh cùng với mấy người Mã Quânuống đến say mèm, trong lúc mơ mơ màng màng được một người đỡ lên xe,cuối cùng không biết thế nào được dìu tới một căn phòng.
Khiến ý thức anh tỉnh táo lại là cảm giác mềm mại dịu dàng bên môi.
Anh mở choàng mắt ra, nhìn cô gái quen thuộc ở bên giường, đầu vừa đau nhói lại vừa hỗn loạn. Anh xoay người xuống giường.
Phía sau vang lên giọng nói cứng nhắc xen lẫn oán hận: “Em có chỗ nào không tốt, anh chướng mắt em như vậy sao?”
“Tôi đã có vợ rồi.”
Anh mặc áo khoác, đến phòng vệ sinh vỗ hai lần nước lạnh vào mặt mình, nhìn người đàn ông trong gương, anh bỗng nhiên cảm thấy có phần xa lạ.
Ra khỏi cửa quán bar, đứng ở đầu đường vắng vẻ chìm trong bóng đêm, anhgọi điện thoại cho cô, hai giờ đêm, điện thoại kêu đến tiếng chuông thứhai thì cô bắt máy. Sợ cô không nhận, nhưng cô thật sự đã nhận, anh lạithấy nhớ cô.
Giọng nói thốt ra khỏi miệng là tiếng khàn khàn đến anh cũng không nhận ra: “Sao muộn thế này vẫn chưa ngủ?”
Cô nói: “Là anh sao? Có chuyện gì vậy?”
Anh đứng ở đầu đường vắng người châm một điếu thuốc, xoa bóp ấn đường: “… Nham Nham, anh nhớ em rất nhiều.”
Rất lâu rất lâu sau, bên đầu kia chỉ còn lại tiếng hít thở.
Cô nói: “Tôn Bằng, sang năm anh quay về được không?”
*****
Trong phòng tắm mờ khói, cô nhóc tinh nghịch vẩy nước nghịch con vịt nhỏtrong bồn tắm. Người đàn ông kéo bé lên, dùng khăn tắm bọc kín người,rồi mặc cho bé một bộ quần áo ngủ bằng bông màu hồng phấn, sau đó bế béđến trước bàn trang điểm để sấy khô tóc.
Cô bé ngoan ngoãn để anh làm, cánh tay tròn lẳn giống như củ sen bỗng nhiên ôm lấy cổ anh, ỏn ẻn bên tai anh: “Bố ơi, con không muốn tập đàn đâu. Hôm nay không tập đànnữa được không ạ?”
Bọn họ đều quá biết cách để đối phó với anh.
Anh ôm cơ thể mềm mại của bé, không nỡ nói một câu nghiêm khắc.
“Được rồi, không tập nữa, nhưng khi mẹ về không được nói với mẹ đâu đấy, hửm?”
Anh và cô nhóc ngoéo tay.
Cô nhóc nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đen nhánh tròn như bi ve nhìn anh: “Bố là tốt nhất, vậy con với bác chơi đá bóng nhé?”
Anh nhớ khi bé con vừa mới sinh ra, mắt chỉ là mắt một mí, dài giống nhưanh. Lúc bé ba tuổi anh phải đi xa mấy ngày, khi trở về phát hiện ra vóc dáng nhỏ xíu của bé đã thay đổi rất nhiều, càng lớn càng giống mẹ bé.
“Bác còn phải xem tivi, đừng quấy bác, bố kể chuyện cho con nhé.”
Cô bé suy nghĩ, cọ mặt lên khuôn mặt anh: “Vâng ạ, con muốn nghe truyện ‘Con quạ tham gia đại hội rừng xanh’.”
Anh lật mở cuốn truyện cổ tích, ôm cô bé nằm trên giường, để bé làm ổ trong lồng ngực rộng lớn của mình. Câu chuyện kể đến một nửa, cô nhóc nhỏ xíu chạy mệt cả ngày trời đã ngủ thiếp đi.
Anh nhìn hàng mi dài của bé, nhẹ nhàng chậm rãi rút cánh tay mình ra, ấn tắt đèn đầu giường.
Ánh đèn màu cam vụt tắt, căn phòng càng rơi vào sự yên tĩnh.
*****
Cuộc điện thoại giống như một cơn mưa đúng lúc, gột rửa tất cả bụi bặm trên con đường tình yêu của họ.
Cô tới thăm anh, anh lái xe đưa cô đi khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thànhphố này, cơn mưa lớn níu chân bọn họ tại nhà nghỉ, toàn bộ hành trìnhcủa họ đều bị hủy. Họ làm tình, trò chuyện, nghiêm túc nói về tương lai.
Anh nhận ra, cô không còn giống trước kia nữa, nhìn gò má gầy gò không cònnét trẻ con nhưng vẫn xinh đẹp của cô, anh chợt hiểu ra, cô muốn kết hôn rồi.
Năm thứ tư tại Thâm Quyến, việc kinh doanh của nhà máy mớithật sự đi vào quỹ đạo, lúc này mới có lãi, anh nói với Phát Tiểu ý định muốn rời đi của mình, Phát Tiểu không đồng ý, mang một thùng rượu trắng đến căn nhà anh thuê.
Uống đến khi không phân biệt nổi đông tâynam bắc, Phát Tiểu nói: “Là anh em thân thiết nên tôi phải tính toán rõràng, lần này cậu muốn rút lui, cửa nhà chúng tôi chưa chắc đã mở chocậu đi.” Phát Tiểu thấy anh không nói gì, cau mày vỗ mạnh vào vai anh,“Tôi thật sự không hiểu, cậu cứ trở về đăng kí kết hôn với cô ta đi, nhà cũng đã mua rồi, người thì cứ tiếp tục sống ở đây thôi, còn muốn thếnào nữa? Cậu bị ngốc à, không thấy chúng ta càng làm ăn càng phất lênà?”
Năm đó anh 34 tuổi, trong lòng quả thật cũng có dao động.
Mới đầu tới đây là để kiếm tiền. Ba năm trôi qua, ba trăm ngàn tệ lúc banđầu đó đã kiếm lại được, nhưng dã tâm anh cũng giống như quả cầu tuyếtcàng lăn càng to, không ngừng lại được. Cầm mấy trăm ngàn quay trở lạithành phố nhỏ đó, trả xong tiền nhà đợt đầu tiên thì còn thừa không được bao nhiêu.
Lúc này mà đi, thì tất cả công sức trước đây đều đổ xuống sông xuống biển.
Anh gọi điện thoại bàn bạc với cô, có thể mua nhà trước rồi mới kết hônkhông? Anh ở đây làm thêm hai năm nữa, tiết kiệm đủ tiền vốn thì sẽ trởvề làm. Anh muốn tiếp tục làm nghề này.
Năm đó cô 31 tuổi, buổitối hôm đó nhận được điện thoại của anh, cô đang thái rau thì bị cắttrúng vào ngón tay, miệng vết thương không lớn, nhưng máu chảy ra rấtnhiều, tìm xung quanh nhà cũng không thấy một miếng băng cá nhân, lầnđầu tiên trong đời cô nổi nóng với bản thân mình, ném toàn bộ thức ănvừa mua buổi tối vào thùng rác, khi tắm rửa khóc nấc lên không thànhtiếng.
Đó là lần đầu tiên, cô rất muốn ai đó đưa cho mình miếng băng cá nhân khi bị đứt tay.
Cũng là lần đầu tiên, cô đề nghị chia tay với anh.
5.
Anh không hiểu.
Đêm khuya, sau mười mấy giờ trôi qua, anh xuất hiện dưới lầu nhà cô. Khôngmua kịp vé tàu, anh tìm hai người nữa cùng lái xe thâu đêm. Trên ngườianh phủ đầy cát bụi đường dài, cô mở cửa cho anh, cũng không ngạc nhiênlắm.
Đêm sâu dần, ánh đèn trong phòng sao chói mắt đến thế. Hai người nhìn nhau, đều có cảm giác xa lạ mơ hồ.
Nét mặt anh chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, trong mắt đều là tơ máu mệt mỏi.
Anh thấp giọng nói: “Trần Nham, anh chỉ đang bàn bạc với em thôi, nếu emkhông đồng ý thì có thể nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, có chuyện gì không thể xử lý được đâu? Anh không làm nữa, quay về kết hôn với em, như vậy được không?”
Năm đó anh 34 tuổi, nhưng vẫn là một ngườiđàn ông biết săn sóc, kiên định, vô cùng yêu cô, thời gian bốn năm và sự nghiệp thành công thăng tiến đã xóa mờ dấu vết chưa chín chắn trênngười anh, trong đôi mắt anh khắc sâu ánh sáng càng sâu thẳm càng sắcbén.
Cô nhìn anh, nhìn rất lâu mới mở lời: “Em có thai rồi.”
*****
Đèn tắt, người đàn ông nằm bên cạnh cô con gái nhỏ đã ngủ say, lắng tainghe hơi thở nhẹ nhàng ngọt ngào của bé, nhìn khuôn mặt bé con đang saygiấc nồng trong bóng tối yên tĩnh. Có những lúc cũng sẽ nghĩ, khi sinhlinh bé nhỏ này đến gõ cửa, nếu như anh không chạy về kịp thời, thì cóphải, bé con sẽ đi qua căn nhà này không?
*****
Đêm đótrôi qua rất chậm, bọn họ hầu như không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau anhcùng cô trở về gặp người lớn, bàn bạc chuyện kết hôn. Suốt cả buổi, côkhông hề mở miệng dù chỉ một câu.
Khi xếp hàng chờ kiểm tra trong bệnh viện, anh cuối cùng hỏi cô: “Sao rồi?”
Cô đặt hai tay lên đầu gối mình, không nói gì.
Anh ôm vai cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Anh thấp giọng nói: “Hãy tin anh, anh nhất định cho em và con một cuộc sống an ổn, anh sẽ cố gắng làm một người bố tốt. Tin anh nhé, được không?”
Đây là lần đầu tiên anh nói ra lời hứa từ tận đáy lòng. Cô nói khóc cũng đã khóc rồi, yếu đuối ôm chặt anh.
Anh vỗ về lưng cô, viền mắt hoe đỏ.
Anh quay về Thâm Quyến xử lý bàn giao công việc, Phát Tiểu nằn nì nài nỉgiữ anh ở lại, nhưng anh dứt khoát ra đi. Tàu đến ga, anh liếc mắt đãnhìn thấy khuôn mặt cô đang mỉm cười trong đám người đông đúc. Lúc nàyanh mới nhận ra, đã rất lâu rồi anh chưa thấy cô cười thoải mái như vậy.
Cô vuốt ve khuôn mặt anh, trong lòng anh xót xa, nắm lấy bàn tay cô rồihôn lên, đôi môi chạm lên một vật lành lạnh. Trên ngón tay mảnh khảnhcủa cô, chiếc nhẫn ấy cuối cùng cũng được đeo lên.
Viên kim cương nho nhỏ khảm trên chiếc nhẫn bạch kim, sáng long lanh rạng rỡ, giốngnhư tình yêu của bọn họ, tuy nhỏ bé, nhưng quý báu vô ngần.
Khirút khỏi chỗ Phát Tiểu, anh mang theo số tiền mình đáng có được, vẫnphải mượn thêm một khoản tiền nữa. Mùa xuân năm đó, anh và cô dùng khoản tiền ấy mua một căn nhà, mở một nhà hàng trong thành phố nhỏ này. Khinhà hàng khai trương, bé con tinh nghịch cũng vừa ra đời. Hai năm cần cù chăm chỉ làm ăn, nhà hàng càng ngày càng kinh doanh tốt hơn, năm ngoáianh lại xây dựng thêm một nhà hàng, mở thêm một chi nhánh nữa.
Năm tháng không nhanh không chậm, bình lặng mà trôi qua như thế.
Ngoảnh đầu nhìn lại, dường như tất cả không khó khăn đến vậy.
Chẳng qua anh kiên cường hơn một chút, em kiên cường hơn một chút, anh cắnrăng, em cũng cắn răng, cuối cùng chúng ta bước về phía nhau.
*****
Buổi sáng tỉnh giấc, trong căn phòng bên cạnh đang gọi bố ơi. Anh mặc áophông vào rồi đi sang, một đứa trẻ to xác ngồi xổm bên giường đang chơiđùa với bé con nghịch ngợm, chọc cười khiến bé cười ha ha. Cô nhóc mớingủ dậy mái tóc vẫn còn rối bù nhìn thấy anh, dang tay nũng nịu đòi bế.Anh bế bé lên, dùng râu cọ lên khuôn mặt bầu bĩnh của bé, cô nhóc cườikhanh khách, được bế đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
“Khi nào mẹ về ạ?” Bé con lại hỏi.
“Tuần sau.”
“Tuần sau là ngày mai ạ?” Cô nhóc nhổ bọt kem đánh răng cho trẻ em trong miệng, nghiêm túc hỏi anh.
Anh mỉm cười, bàn tay lớn vò đầu bé, rồi bế bé lên.
Khi ngồi vào bàn ăn sáng, bé lại hỏi: “Bố ơi, hôm nay con không tập đàn nữa được không?”
“Không được.”
“Vậy con méc mẹ hôm qua con không tập đàn.”
Trong phòng khách, ánh nắng mông lung từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lênkhuôn mặt thông minh sáng sủa của cô nhóc, rọi vào đôi mắt trong veo của bé. Anh nhìn bé con trong ánh nắng, bỗng nhiên nhớ lại cơn mưa nhỏnhiều năm trước đây, cô gái ấy ngồi trong đình gỗ đọc sách.
Mưalất phất ngoài đình, trên tay cô cầm một quyển sách, yên tĩnh ngẩng đầulên, mỉm cười thân thiện với người xa lạ. Trong nụ cười đó, anh nhìnthấy lương thiện và dịu dàng vốn có ở con gái, không hề để tâm, không hề có bất cứ mục đích nào, nhưng trong làn mưa ẩm ướt, nụ cười ấy như ánhsáng khiến người ta tin tưởng.
Đời người như giấc mộng.
Có người may mắn, mơ được giấc mộng đẹp, vẫn luôn mỉm cười.
Có người không may, gặp phải cơn ác mộng, vẫn cứ rơi lệ.
Anh là người không may, gặp phải cơn ác mộng.
Nhưng nào ngờ, trong cơn mưa ấy có một cô gái bước vào giấc mơ của anh, thay đổi cả cuộc đời anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]