“Em có mua chút đồ ăn cho chị đây, chị ăn đi nhé”
“À cảm ơn em nha Mộng Khiết”
Dù đã có Cảnh Du và Mộng Khiết giải vây nhưng Minh An vẫn không thể nhìn Gia Ngôn được. Tờ giấy ADN đã được Gia Ngônđể ra một chỗ không ai để ý, Cảnh Du và Mộng Khiết vẫn chưa biết gì và chỉ nghĩ đơn thuần rằng cả hai chỉ đang giận hờn vu vơ mà thôi
“À, có vẻ hai anh chị…đang giận nhau điều gì sao? Chẳng thấy ai nói gì với nhau cả, ha”
“Ừm…chắc có lẽ giận vì An An đã bất cẩn”
Gia Ngôn cố gượng cười nói. Dù miệng anh cười nhưng chắc chắn trong đầu anh đang nghĩ rất nhiều thứ và cách xử lí vấn đề bây giờ. Tuy nhiên có lẽ Gia Ngôn đang có ý định buông xuôi tất cả để tìm một cơ hội nào đó để nói cho Minh An nghe mọi chuyện
“Vậy sao? Hai đứa chắc phải bỏ dở công việc để đến đây đúng chứ, vậy bây giờ hãy mau trở về làm việc đi, có Gia Ngôn ở đây chăm sóc chị rồi”
“Chị Minh An à, chị thực sự muốn đuổi em và Cảnh Du sao? Bọn em đều lo lắng cho chị mà”
“Chị biết nhưng mà chủ tịch đã không có ở đó rồi vậy hai đứa định trốn việc luôn sao, không được đâu, mau về công ty làm việc đi, khi nào tan làm hãy đến đây thăm chị tiếp nha”
Minh An câu đầu dù dùng giọng nanh thép nhưng câu sau thì vẫn nhẹ nhàng như bình thường. Cô chỉ muốn những người không nên biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-mang-noi-nho/3574182/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.