Đến sáng ngày hôm sau, Minh An thức dậy và vươn vai như thường ngày nhưng điều kì lạ là tại sao Gia Ngôn vẫn còn nằm ngay bên cạnh cô vậy, bình thường thì anh sẽ thức dậy trước Minh An để chuẩn bị đồ ăn sáng, dọn dẹp và tiện thể chở cô đi làm luôn
Thấy lạ nên Minh An lại gần hỏi
"Hôm nay kì lạ thật đấy, anh vẫn còn nằm ngủ sao, bây giờ chúng ta phải chuẩn bị đi làm thôi Gia Ngôn"
"Hôm nay kì lạ thật đấy, anh vẫn còn nằm ngủ sao, bây giờ chúng ta phải chuẩn bị đi làm thôi Gia Ngôn"
Minh An lay mãi mà anh vẫn nằm im không cử động gì cả, lập tức Minh An trở nên hoảng hơn cố lay anh mạnh hơn và không ngừng kêu gọi
"Gia Ngôn, anh ổn chứ, đừng làm em sợ đấy, thấy trong người bị sao hả ?"
Lúc này Gia Ngôn mới từ từ chuyển động, mí mắt nặng trĩu làm anh không mở nổi mắt, mặt đỏ phừng phừng, hơi thở bắt đầu dồn dập
"Nước...lấy cho anh..nước.."
Nghe xong Minh An ba chân bốn cằng chạy ra ngoài rót cho anh một ly nước. Cô hấp tấp mà suýt vấp ngã. Minh An giúp anh ngồi dậy rồi cho anh uống nước, nhìn thấy gương mặt nóng đỏ cô thử đưa tay lên trán kiểm tra thì quả nhiên anh đã sốt rồi, y như lò sưởi luôn
"Đợi em lấy nhiệt kế, chắc do hôm qua chơi ném tuyết xong bị nhiễm lạnh"
Cô lấy cho anh nhiệt kế ở ngăn kéo tủ đầu giường. Minh An suy nghĩ chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-mang-noi-nho/3574160/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.