Cả hai đã cùng nhau dùng bữa trưa ở một nhà hàng Âu nổi tiếng trong thành phố. Gia Ngôn vẫn không ngừng mông đùa để có thể cho Minh An cười nhưng cô cảm xúc nào cũng như một
"An An à, em có thực sự hưởng ứng những câu chuyện anh kể hay không vậy ?"
"Có chứ" - Minh An thản nhiên trả lời
Gia Ngôn nghe vậy chỉ cười xoà. Liệu có phải thật hay không chứ mặt cô từ nãy tới giờ vẫn như tảng băng
"Có vẻ em cảm thấy khó khăn trong việc thể hiện cảm xúc đúng không ?"
Như trúng tim đen nên Minh An xịt keo, miệng ngừng nhai và cả người cũng cứng đờ như pho tượng. Thấy thế thì Gia Ngôn cười cười nói tiếp
"Haha, vậy anh đoán đúng rồi nhé, nếu thế thì anh sẽ chỉ em, vậy em thử cười đi, không phải cười mỉm đâu mà là cười tươi ấy, như anh này" - Gia Ngôn làm mẫu, anh nở nụ cười tươi như hoa
Minh An thấy vậy thì bỏ dao nĩa xuống rồi cũng thử làm theo. Từ trước tới giờ cô rất ít biểu đạt cảm xúc của mình, nếu là cười thì chỉ toàn cười mỉm còn cười tươi như Gia Ngôn thì cũng chỉ đếm bằng đầu ngón tay
Cô không biết vì sao mình lại như thế, chỉ biết có một khoảng thời gian mà Minh An đã luôn gắn trên môi nụ cười rất vui nhưng khi nó kết thúc thì lại đâu vào đấy, thậm chí còn tệ hơn ban đầu
Khi Minh An bắt chước theo Gia Ngôn thì khá là tệ. Mặt cô nhăn nhó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-mang-noi-nho/3574153/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.