Thấm thoắt cũng 3 năm trôi qua, kể từ ngày mẹ mất, bố ngồi tù, dù các anh chị đã khuyên bảo nhiều lần nhưng Hạnh vẫn không thể nào tha thứ được cho bố mình, với Hạnh, cả đời này cô hứa sẽ không bao giờ nhìn mặt ông ấy thêm lần nữa. Bởi vậy, thỉnh thoảng gia đình có tổ chức anh em họp bàn để đi thăm bố nhưng Hạnh kiên quyết từ chối và không tham gia. Mỗi lần nhắc đến là Hạnh lảng tránh, trong kí ức của Hạnh, bố là một ký ức vô cùng tồi tệ và xấu xa, cô ước có thể gạt bỏ những vết nhơ ấy đi nhưng không tài nào xóa bỏ được.
Ngần ấy thời gian ở chung với anh cả, chị dâu, Hạnh đã quen hẳn, không những thế bây giờ cô cũng trở thành người lao động chính giống như anh chị, làm việc nhà, đồng áng và chăm các cháu không thua gì chị dâu. Chỉ có điều... trước đây khi mới đến, mỗi lần thấy chị dâu quát chồng, mắng con Hạnh còn thông cảm được vì ít nhiều đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho cuộc sống nên chị dâu mới cáu gắt như vậy. Nhưng không đúng, đó chính là bản tính của chị dâu, hễ không vừa ý điều gì, không vui vẻ gì chị ấy đều quăng chày ném chó, chửi bới chồng con rất thậm tệ, dùng những từ ngữ thô tục để lăng mạ anh cả và các con. Nhiều lần thấy chối tai và thương các cháu quá vì bọn chúng hãy còn nhỏ, nghịch ngợm là điều không tránh khỏi, Hạnh đứng ra nói mấy lời bênh vực:
Chị à, trẻ con nó hiếu động, có nghịch đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-dinh-menh/29480/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.