Ngay khi Dương rời khỏi công ty, Nam Phong bấm điện thoại và nói chuyện với một ai đó. Gương mặt và ngữ khí cậu ta thoải mái vô cùng.
Cô ạ?
Dạ, anh ấy vừa rời khỏi công ty nhưng cháu không biết là đi đâu.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Nam Phong ngập ngừng một lúc rồi trả lời:
Sáng nay thấy mọi người ồn nhau sếp Dương đến tìm Hạnh, vẻ mặt căng thẳng lắm.
Cháu chưa xác minh nhưng dự đoán, khả năng cao cô ấy đã chủ động rút lui rồi!
Dạ, có tin gì cháu sẽ liên lạc lại cho cô sau!
Nam Phong kính cẩn chào tạm biệt và cúp máy, lần này thì hay rồi, cũng coi như cô bé ấy có chút sĩ diện, biết đường lui sớm thì đỡ được bao nhiêu phiền toái.
Trong người đang rất mệt vì công tác liên tục lại thiếu ngủ, bụng đói nhưng Dương quyết không ăn gì, lái xe băng băng trên quốc lộ, khi rời khỏi trung tâm thành phố hướng về đường quê vắng vẻ, anh điều chỉnh tốc độ lao vun vút, bất chấp địa hình gồ ghề. Trời mưa bay lất phất, gió thổi hàng cây bên đường nghiêng ngả, trong xe ô tô, những câu hát buồn cất lên khiến tim anh não nề.
Trời trắng xoá màu mưa
Mọi thứ đang lu mờ quá nhanh
Phố vắng ướt nhòađã khắc sâu hơn
Những nỗi buồn
Nhận ra ngần ấy năm
Em vẫn không thuộc về anh
Anh đã có tất cả
Nhưng tim em thì không
Và những gì đã từng
Tồn tại giữa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-dinh-menh/2865441/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.