Không ngăn được nỗi tò mò, Hạnh rón rén đi đến gần căn phòng có người đang nằm đó. Cửa kính vẫn đóng kín và khả năng cao là người bên trong không nghe được tiếng bước chân cô. Tầng này chỉ có hai phòng duy nhất, tuy nhiên không gian phòng rộng và lớn gấp mấy lần phòng phía dưới. Lén lén đứng ở cửa, đoán người này là Dương nên Hạnh không sợ gì cả, xung quanh chẳng có người nào, thêm nữa bây giờ là thời gian nghỉ trưa nên càng vắng vẻ.
Hạnh bạo dạn đẩy cửa đi vào, người đàn ông vẫn nằm đó không nhúc nhích, giống như là mệt quá và đang ngủ rất say. Cho đến khi, cô bước đến gần salon thì bất ngờ người ấy mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Hạnh không ngạc nhiên lắm vì đoán là anh rồi, nhưng Dương thì khác, lâu nay vẫn giấu giếm cô mọi chuyện nên lúc này gặp Hạnh ở đây anh chột dạ:
Sao em biết anh ở đây?
Một câu hỏi như khẳng định sự có mặt của anh là tất yếu, Hạnh cũng đang tò mò về chuyện này, cô ngạc nhiên:
Anh ở đây từ khi nào?
Hạnh không trả lời anh, đáp lại câu hỏi ấy bằng một câu hỏi khác không mấy liên quan. Dương còn đang ngái ngủ, thực sự lượng công việc quá nhiều, thời gian ngủ với anh mà nói chưa bao giờ là đủ. Vừa đến công ty lúc gần trưa, anh chưa thông báo cho Hạnh biết vì muốn làm cô bất ngờ, ai dè lại gặp nhau ngay tại công ty.
Em biết chuyện rồi à?
Lại một câu hỏi khác?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-dinh-menh/2865432/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.