Nam Phong thấy Dương xuống xe cũng xuống theo, biết cô gái trước mặt là người rất quan trọng với Dương, dù anh ấy chưa một lần thừa nhận điều đó... nên Phong lặng lẽ đứng bên cạnh, chờ chỉ thị của sếp. Dương ngồi xuống kiểu nửa quỳ nửa ngồi, vẻ mặt anh chứa đựng sự đau xót, hai bàn tay khẽ vuốt mái tóc gọn gàng lại cho Hạnh, mặt cô lấm tấm mồ hôi, mùi rượu nồng nặc. Khuy áo cài hờ hững, chắc chắn là do đám người khốn kiếp kia đã biến cô ấy thành bộ dạng này.
Xin lỗi em...
Dương lẩm nhẩm trong miệng, nếu không phải đám người kia đông hơn thì Hạnh đã không bị sàm sỡ thế này. Những ngón tay run run, Dương cẩn thận cài khuy áo lại cho Hạnh, thời tiết không lạnh, thậm chí là nóng, không hiểu sao anh sợ cô gái ấy bị tổn thương nên cởi chiếc áo sơ mi mình đang mặc ra rồi đắp lên người Hạnh.
Bế bổng Hạnh lên, Dương ra hiệu Nam Phong mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, Dương nói:
Cậu lái xe đi!
Dạ. Giờ mình đi đâu hả anh?
Nam Phong hỏi lại.
Còn đi đâu được nữa?
Về khách sạn ngay!
Nam Phong khởii động xe, nhanh chóng đi khỏi sân vận động vắng vẻ này, ngồi ở phía sau, Dương vẫn ôm khư khư Hạnh ở trong lòng. Thích một người tại sao lại khó đến thế? Dương trầm tư suy nghĩ, anh cố suy luận xem hôm nay Hạnh có chuyện gì mà uống nhiều rượu đến như vậy? Chẳng có ai vui mà uống quên ăn. Lẽ nào, cô và cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-dinh-menh/2865401/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.