Ở một nơi khác.
Sơn nhìn nấm mộ mới đắp xung quanh vẫn còn ba vòng hoa, bát hương vẫn nghi ngút khói, hắn ta nhếch môi cười thong thả cất điện thoại vào trong túi quần rồi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nấm mộ. Sơn cất giọng vui vẻ, ánh mắt nhìn về hàng cây xa xa phía trước:
- Nam à, mày có biết tao vừa gửi tin nhắn cho ai không?
Đáp lại hắn đương nhiên là khoảng không im lặng, đương nhiên một người chết thì làm sao có thể trả lời chứ. Sơn lại cười, dường như vô cùng vui vẻ tiếp tục nói:
- Mai đấy, vợ mày đấy, à không chưa phải vợ nhỉ, chúng mày đã kết hôn đâu. Mày chết rồi mà, đúng không?
* * *
- Mày chết rồi, cô ấy thật là đáng thương. Đám tang mày cô ấy cũng không thể xuất hiện. Biết vì sao không?
* * *
- Vì bố cô ấy cũng ở đó. Đội trưởng Minh, mày biết chứ? Đó là bố của Mai. Haha, thật là thù vị đúng không? Mày là bố đứa trẻ nhưng lại không được công nhận. Trong đám tang ấy, tao là người duy nhất nhìn thấy cô ấy ở đó.
* * *
- Trốn ở một góc giống như kẻ trộm. Haha.
Sơn lầm dầm nói chuyện giống như trước mặt hắn thực sự có người, biểu cảm sung sướng, lời nói có hồn cứ như bên cạnh hắn không phải một nấm mồ lạnh lẽo mà thực sự là một người bạn tốt. Thật nức cười, hắn giống như một kẻ điên mải mê nói chuyện không hề nhàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-moi-va-tho-san/2983974/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.