Lục Ninh Thuần đã bị dày vò đến mức thϊế͙p͙ đi, cho đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Thân thể dưới chăn rệu rã không cử động nổi. Toàn thân đều là ấn ký mà hắn để lại, trêи ngực còn có những vết bầm tím bằng chứng cho sự thô bạo đêm qua của người đàn ông kia.
Kẻ cầm thú kia vẫn đang ngủ say ngay sau lưng cô, cánh tay hắn quấn chặt lấy eo cô không rời. Lục Ninh Thuần cẩn thận nhấc tay hắn ra khỏi người mình. Cô nén xuống nổi đau phía bên dưới để rời giường tìm quần áo của mình. Cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây trước khi hắn tỉnh lại.
Sau khi mặc xong quần áo, cô tóm lấy chiếc điều khiển trêи bàn bấm open. Cánh cửa tự động chậm rãi mở ra. Cô mừng rỡ chạy ra nhưng chỉ vừa bước chân đến cửa đã có bốn tên vệ sĩ đứng chặn bên ngoài chằm chằm nhìn cô.
"Lục tiểu thư quên chào buổi sáng tôi sao?"
Đột nhiên, giọng nói thanh lạnh quen thuộc cất lên.
Cô hoảng loạn quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông trêи giường đã thức dậy từ khi nào. Cơ thể bán khoả thân dũng mãnh nằm trêи giường nhìn cô. Lục Ninh Thuần lại như nhìn thấy ma quỷ, lắp bắp nói.
"Tôi... muốn về nhà..."
"Muốn về? Nếu tôi không muốn?."
Hắn nở nụ cười như không.
"Tôi đã đáp ứng bồi thường thứ anh muốn rồi. Hãy để tôi về nhà đi."
Giọng của cô rất thấp, cô không hề muốn chọc giận hắn.
Liêu Thần Duệ lại cười như chế giễu.
"Bồi thường? Cô nghĩ chỉ thế này đã đủ bồi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-moi-nguy-hiem/166036/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.