Nhà ăn của đại học xx là số một trong các trường đại học, thức ăn phong phú lại ngon miệng, rất được các sinh viên hoan nghênh, nhưng liên tục mấy ngày Hứa Linh chỉ mua một bát cháo trắng. Rời quê đến đây, Hứa Linh vẫn chưa quen được với khí hậu, không có hứng thú muốn ăn, chỉ nuốt đồ nhẹ.
Hứa Linh cầm cháo rời khỏi nhà ăn tìm một chỗ yên tĩnh không có ai rồi ngồi xuống, cậu thích một đống lớn người cùng nhau ăn cơm, rất ầm ĩ!
“Ô, sao lại là cháo! Mỗi ngày mày đều ăn, không chán sao?”
Hứa Linh vừa muốn tháo khẩu trang ra ăn cháo, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười chán ghét. Hứa Linh nhíu mày, những người này thật sự bệnh, ngay cả ăn một bữa cơm cũng không làm cho người ta yên tĩnh!
“Không có cách nào a, ai bảo người ta nghèo, không có tiền ăn ngon.” La Suất vừa mới trào phúng xong, Đại Tiểu Cường lập tức liền tiếp nối, tiếp tục nói móc Hứa Linh.
“Hai người các cậu câm mồm cho tôi!” Hạ Xuyên giả bộ tức giận trừng mắt hai người anh em phía sau, lộ ra một hàng răng trắng như tuyết, cười nói: “Bạn tốt, đừng nóng giận! Kỳ thật lần này chúng tớ đến, là đặc biệt giải thích với cậu…”
Hứa Linh sửng sốt một chút, chợt tò mò nhìn Hạ Xuyên, nghĩ thầm lúc chồn chúc tết gà, có phải cũng cười ghê tởm như Hạ Xuyên bây giờ hay không?
“Tớ cẩn thận suy nghĩ lại hành vi của chúng tớ, cảm thấy rất nhàm chán, hy vọng cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-moi-cua-chang-trai-lanh-lung/2392602/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.