Nghe thấy trong đó có liên quan đến Hầu phủ Lâm Dương, Đường Tô Mộc không dám qua loa, vội kêu Lâm Chí Xương kể lại đầu đuôi câu chuyện ngày hôm đó một cách cẩn thận. Dựa theo giải thích của Lâm Chí Xương, thật ra hắn ta cũng không nhớ vì sao mình phải tới Hầu phủ Lâm Dương, thậm chí có thể nói bởi vì trúng cổ phệ tâm, trí nhớ của hắn ta trong cả ngày hôm đó đều mơ hồ. Hắn ta biết bản thân mình tới Hầu phủ Lâm Dương cũng là do sau này có một người bạn tốt hỏi hắn, nói Đường Tô Mộc đã không còn ở trong phủ nữa rồi, hắn ta một thân một mình chạy tới đó để làm gì. "Khi đó ta vô tri vô giác, nghe thấy bằng hữu hỏi ta cũng chẳng để ý, chỉ cho là mình có chuyện khác cần đến Hầu phủ Lâm Dương, chỉ là sau này vô tình quên mất chuyện đó." Lâm Chí Xương lau mồ hôi lạnh trên trán: "Bây giờ nhớ lại, thật sự không hiểu sao lại có cảm giác quỷ dị." Cha Lâm Chí Xương là Hộ bộ thượng thư đương triều, miễn cưỡng coi như thuộc phe của Tam hoàng tử, từ trước đến giờ đều không hợp với phe Thái tử khi ở trên triều. Sau này khi Tam hoàng tử ngã gãy chân phải, hoàn toàn không có duyên với ngôi vị hoàng đế, cha Lâm Chí Xương cũng chìm xuống theo. Thường ngày hai cha con đều cẩn thận dè dặt. Lâm Chí Xương chỉ không đủ thông minh, nhưng chưa dại dột tới mức không có thuốc nào cứu nổi, hắn ta dám khiêu khích con trai thứ Đường Tô Mộc, nhưng ngàn vạn lần không dám trực tiếp đi tìm Hầu phủ Lâm Dương gây phiền phức. Nhưng mà nếu như không phải đi gây rối, tại sao hắn lại vô duyên vô cớ chạy tới Hầu phủ Lâm Dương làm gì? "Ngươi có chắc chắn là vị bằng hữu kia nói thật hay không?" Đường Tô Mộc hỏi. "Tuyệt đối có thể tin tưởng." Lâm Chí Xương vội nói: "Hơn nữa ta sợ mình nhớ lầm, sáng hôm nay còn cố ý qua hỏi hắn, hắn nói hôm đó ta được người ta trực tiếp dẫn vào cửa nhỏ, trên đầu có mũ che, lát sau lại bị đưa lên xe ngựa." Về phần tại sao trên đầu đội mũ che mà vẫn bị bằng hữu nhận ra... Thật sự là bình thường Lâm Chí Xương thích mặc quần áo cực kỳ chói mắt, cái màu xanh biếc đó có lẽ là độc nhất trong toàn bộ cái kinh thành này, người khác tuyệt đối sẽ không bắt chước. Phụt. Đường Tô Mộc liếc nhìn quần áo của Lâm Chí Xương, suýt chút nữa phun nức trà ra ngoài, vội vàng đổi đề tài: "Ừm, cũng may vị bằng hữu kia của ngươi cẩn thận. Vậy chuyện có liên quan đến tên tiểu tư mà ngươi nói trước đó." "Chuyện đó lại càng kỳ quái." Lâm Chí Xương nói rồi không nhịn được thấp giọng. Tiểu tư đó tên là Hạnh Sam, là con của một quản sự trong nhà Lâm Chí Xương, từ nhỏ lớn lên trong Lâm phủ. Bởi vì làm việc thông minh, hơn nữa một tiểu tư của Lâm Chí Xương đúng lúc mới bị bệnh nặng, vì thế đầu tháng này thuận thế điều đến bên cạnh Lâm Chí Xương để hầu hạ. Cũng chính vì là người mới bên ngoài Lâm Chí Xương, không quá thân quen với mấy người hầu hạ trong viện, cho nên mấy tích mấy ngày liền cũng chẳng ai chú ý tới. Sau đó chuyện quỷ dị hơn tới. Sau khi Lâm Chí Xương loại bỏ được cổ phệ tâm, tối hôm đó đã tỉnh táo lại, trước tiên đã đi tìm Hạnh Sam vẫn luôn đi theo mình hôm mình bị trúng cổ đó. Kết quả chẳng những không thấy Hạnh Sam này, mà theo lời cha của Hạnh Sam, cũng chính là theo thời người quản sự kia, vào sáng sớm ba tháng trước con trai của ông ta đã qua đời do bệnh nặng, vốn không thể tồn tại để bị điều đến hầu hạ bên cạnh Lâm Chí Xương được. "Mọi chuyện bế tắc từ đây. Vào buổi sáng, ta gọi tất cả những người trong viện tới, hỏi bọn họ chuyện về Hạnh Sam, kết quả đám hạ nhân nói Hạnh Sam đã bệnh nặng qua đời, cũng có người nói cách đây mấy ngày vừa gặp hắn, đến bây giờ vẫn chưa có lời giải thích thống nhất." Lâm Chí Xương càng nghĩ càng sợ, run lập cập, mặt bắt đầu xạnh trắng: "Ngươi, ngươi nói coi, không phải là ta gặp quỷ rồi chứ?" "Đúng là gặp quỷ." Đường Tô Mộc gật đầu. "Đù móa." Lâm Chí Xương bị dọa sợ hồn vía lên mây, suýt chút nữa ngã bệt ra đất: "Thật hay giả vậy, ngươi đừng có dọa ta mà! Đúng ngồi, không phải trong cửa tiệm đan dược của ngươi có đan phượng hỏa gì đó hay sao, nghe nói sau khi uống có thể đuổi tà ma, ngươi bán cho ta một viên đi, ta đồng ý bỏ ra số tiền gấp đôi... Không không không, gấp ba, gấp ba có được không?" "Vừa nãy ngươi đã nói hết rồi, quỷ kia có thể xuất hiện giữa ban ngày, e rằng công lực cũng không tầm thường, chỉ dùng một viên đan phượng hỏa, sợ là không thể cứu được ngươi." Đường Tô Mộc sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói. "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Chí Xương hoàn toàn hoảng hồn. Hắn ta trời sinh dây thần kinh thô, bình thường chẳng sợ cái gì, duy chỉ có loại chuyện kỳ dị loạn thần này, buổi tối vô tình thấy bóng đen cũng sẽ không ngủ được, chứ đừng nhắc tới chuyện thật sự xuất hiện quỷ quái ngay bên cạnh mình. Xong rồi. Bây giờ thật sự xong rồi. Lâm Chí Xương nhất thời không màng tới thể diện, trực tiếp nhào tới bên cạnh Đường Tô Mộc: "Đường công tử, Đường nhị công tử, cầu xin ngài, hiện giờ ta chẳng trông cậy được vào ai, chỉ có ngài có thể cứu được ta, cầu xin ngài đại phát từ bi, nể tình chúng ta có quen biết nhau, nếu bây giờ ta có thể may mắn giữ được tính mạng, từ rày về sau nhất định..." "Được rồi." Đường Tô Mộc thấy đã đủ, vươn tay đỡ hắn ta lên: "Nếu ta đã nói giúp ngươi thì chắc chắn sẽ có biện pháp, ngươi đứng lên trước đi." Lâm Chí Xương nơm nớp lo sợ ngồi về chỗ cũ, chỉ thấy Đường Tô Mộc gọi một hạ nhân, sai hắn lấy một cái lồng chim tới. Lồng chim kia dùng sợi kim ti làm thành, phía trên dát đầy trân châu ngọc thạch, nhìn cực kỳ sang trọng hoa lệ. Bên trong lồng chim có một con chim màu đỏ yên tĩnh đứng đó, nghiêng đầu nhẹ nhàng "Chíp" một tiếng. "Đây là, gì vậy?" Đầu Lâm Chí Xương đầy khó hiểu, chẳng hiểu đối phương bỗng nhiên cầm sủng vật ra rốt cuộc là có dụng ý gì. Cho dù để an ủi hắn ta không cần phải sợ, cũng không cần phiền phức như vậy chứ. "Ngươi đã từng nghe về phượng hoàng bao giờ chưa?" Đường Tô Mộc hỏi. "Đã từng." Lâm Chí Xương không hiểu, chỉ có thể gật đầu ngơ ngác: "Phượng hoàng là linh vật của trời đất, vua của trăm loài chim. Tục truyền không phải là ngô đồng thì không đậu, không phải quả trúc không ăn, không phải suối ngọt không uống." (Phải sau 5-8 năm trồng cây trúc mới ra quả, chỉ cho thu hoạch một lần vào mùa mưa, nên là ngừi tar hơi bị cao quý sang choảnh đó nha:v) "Đúng thế." Đường Tô Mộc gật đầu, giơ cao lồng chim trong tay lên một chút: "Đây chính là phượng hoàng." Hả? Mặt Lâm Chí Xương đầu khó hiểu, ngơ ngẩn nhìn cục bông màu đỏ trong lồng chim. Phượng... phượng hoàng. Lâm Chí Xương cho rằng mình nhìn lầm, vội dụi dụi mắt, nhưng mà rơi vào trong mắt hắn vẫn chỉ là một con chim non đầy lông tơ lớn khoảng bàn tay. "Chíp chíp." Tiểu phượng hoàng ưỡn ngực cực kỳ kiêu ngạo. "Muốn khắc chế quỷ quái thì cần phải tìm được thứ càng lợi hại hơn nó, phượng hoàng sinh ra ở vùng lửa phía nam, trời sinh chính là khắc tinh của cổ trùng.... ý ta nói là quỷ quái. Ngươi mang theo nó, cho dù quỷ quái có lợi hại cỡ nào cũng không thể tới gần ngươi được." Đường Tô Mộc nghiêm túc nói. Lâm Chí Xương nhìn chằm chằm cục bông, đáy lòng nửa tin nửa ngờ. "Chíp!" Thấy đối phương hoài nghi năng lực của mình, Tiểu phượng hoàng nhất thời có chút mất hứng, trực tiếp phun ra một quả cầu lửa, rơi vào tay áo Lâm Chí Xương, nháy mắt đã đốt rụi nửa ống tay áo của hắn ta. Đù móa! Lâm Chí Xương lập tức trợn tròn hai mắt, "Tất nhiên, phượng hoàng này chỉ cho ngươi mượn tạm thời thôi, đợi sau khi giải quyết xong vấn đề về tên tiểu tư kia thì phải trả lại nó, trong thời gian đó không được đánh đập gì đâu đấy, biết chưa?" Đường Tô Mộc nói. "Vâng vâng." Lòng Lâm Chí Xương tràn đầy kính sợ, hắn dè dặt nhận lấy lồng chim cứ như túm được cọng rơm cứu mạng vậy: "Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt, sau khi bắt được con quỷ kia rồi sẽ tới tạ ơn ngươi chu đáo." Mặc dù sợ quỷ quái, nhưng Lâm Chí Xương không lo lắng cho an nguy của người nhà, hiện giờ đã tìm được biện pháp giải quyết, tất nhiên không thể trì hoãn thêm nữa, vì thế sau khi thu xếp ổn thỏa tất cả tạ lễ đem tới trước đó thì xoay người rời khỏi phủ Tấn vương. Đưa mắt nhìn Lâm Chí Xương rời đi, Đường Tô Mộc gọi Ngụy công công tới, kêu ông cố ý sắp xếp hai ám vệ đi theo sau lưng Lâm Chí Xương, nhất định phải bảo đảm trong quá tình không có bất trắc nào xảy ra. Tiễn Lâm Chí Xương đi, Đường Tô Mộc nhìn chằm chằm ly trà trước mặt, một lần nữa suy nghĩ vấn đề trước đó. ... Buổi hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời rốt cuộc nên đi chỗ nào. Đường Tô Mộc: "..." Sồu. Cầm lồng chim chạy một mạch về nhà, Lâm Chí Xương mới vừa xuống xe ngựa đã thấy cha mình vội vàng chạy ra đón. "Sao rồi, Đường công tử bên kia nói sao rồi, có đồng ý giúp một tay hay không?" "Cha không cần phải lo lắng, Đường công tử bên kia đã đồng ý." Mặt Lâm Chí Xương đầy vui vẻ nói. Cố kỵ bên ngoài không tiện, vừa nói vừa vội kéo Lâm thượng thư vào trong phủ, cẩn thận thuật lại chuyện hồi sáng một lần. "Có thể đồng ý là tốt rồi, đồng ý là tốt rồi." Trái tim treo ngược sáng giờ của Lâm thượng thư cuối cùng cũng hạ xuống. Năm nay Lâm thượng thư mới năm mươi sáu, bởi vì thời niên thiếu thân thể vợ không tốt, cho đến năm ba mươi mấy tuổi mới hạ sinh đứa con đầu lòng, hiện giờ bên người chỉ một đứa con độc đinh là Lâm Chí Xương này. Hôm qua nghe tin Lâm Chí Xương trúng cổ nổi điên trong phủ Công chúa, Lâm thượng thư thật sự bị dọa sợ mất vía. Sau đó ông ta phản ứng lại mới ý thức được phòng vệ trong phủ mình đúng thật là đầy rẫy sơ hở, hơn nữa tặc nhân hại Lâm Chí Xương khi trước vẫn còn núp trong bóng tối, không giải quyết được. Nếu như chỉ là tặc nhân bình thường thì tùy tiện để gia đinh nghĩ biện pháp bắt lại, nhưng mà rõ ràng tặc nhân kia biết sai khiến cổ trùng, làm không tốt sẽ bị dính dáng đến Tây Di, trong lúc nhất thời Lâm thượng thư không biết nên nhờ ai giúp đỡ. Dù bên Tư Thiên Giám biết làm sao để đối phó với cổ trùng, nhưng mà người bên đó trước giờ luôn thần bí, lại cộng thêm trước kia từng có lời qua tiếng lại với Lâm thượng thư, ông ta thật sự không dám giao tính mạng và tài sản vào tay đối phương vào lúc này. Sau đó chỉ còn lại phái Tấn vương điện hạ. Nếu Đường Tô Mộc có thể cứu con trai mình một lần, tất nhiên cũng có thể cứu lần thứ hai. Lâm thượng thư suy đi tính lại, cân nhắc đến chuyện bên Thái tử càng ngày càng chèn ép mình nghiêm trọng, cuối cùng cắn răng quyết định đặt hết tiền cược vào bên Tấn vương điện hạ. Thậm chí còn an ủi mình có thể mượn chuyện này để lôi kéo chút quan hệ với Nhị hoàng tử, mình cũng không tính là thua thiệt. "Đúng rồi, Đường công tử có trách cứ gì con không, dù sao thì trước kia con cũng..." Lâm thượng thư nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không quá yên tâm, vội thấp giọng hỏi. "Không hề không hề." Lâm Chí Xương vội vàng lắc đầu: "Đường công tử là người như thế nào kia chứ, sao có thể tính toán với nhân vật nhỏ không lên nổi mặt bàn như chúng ta." Lâm thượng thư thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, giờ đây con đã không còn nhỏ, sau khi trải qua chuyện này, ngàn vạn lần không được hành động theo cảm tính như quá khứ nữa." "Vâng." Lâm Chí Xương vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đường công tử có ơn cứu mạng với con, từ nay về sau con sẽ ghi lòng tạc dạ." "Đúng rồi, suýt nữa thì quên nói." Bỗng nhiên nhớ lại thứ mình mang về, Lâm Chí Xương vội nhấc lồng chim trong tay lên: "Đây là thứ hôm nay Đường công tử cho con mượn, nghe nói là phượng hoàng trong lời đòn, có thể phun lửa trừ tà, bây giờ có hể bắt được tặc nhân giả thần giả quỷ kia không phải phụ thuộc hoàn toàn vào nó rồi." Tiểu phượng hoàng kiêu ngạo giũ lông chim: "Chíp chíp." Lâm thượng thư: "..." Mố? - -------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]