Nhị hoàng tử Kỳ Ninh nói được làm được, chỉ cùng ăn cơm trưa với Đường Tô Mộc rồi lại đưa bé con một miếng ngọc bội làm lễ vật, sau đó cáo từ trở về.
Đường Tô Mộc lo lắng đề phòng cả một buổi trưa, mắt thấy Nhị hoàng tử dẫn đội thị vệ rời đi, cuối cùng mới hơi yên lòng một chút.
Không cần biết ngày mai phải tới Vương phủ thăm hỏi gì đó, cứ đi được bước nào hay bước ấy.
Ngược lại hình như bé con rất có hảo cảm với người cha ruột vừa lên sàn này, móng mập cứ siết miếng ngọc bội kia, cho đến khi người ta đi rồi vẫn liều mạng nhìn ra ngoài, có vẻ rất muốn đi theo.
"Nhóc con không có lương tâm." Đường Tô Mộc lắc lắc bé con đang ngày càng khỏe mạnh trong ngực: "Sao nào, còn muốn theo người ta về nữa hả?"
Bé con: "A ya!"
"Cũng không hỏi xem người ta có đồng ý đưa con đi không, nặng như vầy, còn ăn rõ lắm."
Bé con: "... Phì phì."
"Con còn tủi thân nữa à, để cha tính cho con nhé." Đường Tô Mộc tách ngón tay bé con tính tính: "Từ sáng đến giờ con đã uống hết bao nhiêu bình sữa rồi, mỗi một bình phải mua bằng một đồng tiền vàng, tính ra là tới mười lượng bạc, cộng lại cũng đủ mua mấy căn nhà đó, con tự hỏi xem ai có thể nuôi được con đây?"
"Hưm." Không biết có nghe hiểu không, bé con lấy lòng cọ gò má Đường Tô Mộc.
"Thế còn được, sau này đừng có sáp lại người ta nữa, đến lúc đó để người ta phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-moe-no-kiem-tien-nho-luyen-dan/907824/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.