Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi [protagonistoftheworld.wordpress.com]
"Căn phòng vốn không có hơi ấm, thiếu mất Triệu Tây Duy lại càng lạnh lẽo đến cùng cực."
----
"Anh hy vọng chúng ta vẫn có thể trở về bên nhau."
Trần An đẩy điện thoại ra, cất vào túi. Anh ngẩng đầu nhìn cây ngân hạnh nọ bên vệ đường, hằng ngày trên đường đến chỗ làm đều sẽ đi qua nơi này.
Từ đây cách 500 mét nữa là đến trạm tàu điện ngầm, 5 phút sau anh quẹt thẻ vào trạm, hôm nay phải nộp báo cáo, tuyệt đối không được đến trễ.
Nhưng trên cành cây cao cao kia có một chiếc lá chưa thể rơi xuống, Trần An đột nhiên rất muốn chờ cho đến khi nó rơi.
Anh muốn nhìn xem là nó có thể tự luồn lách xuống hay phải nhờ một trận gió khác thổi đến, lại cuốn nó trở về bầu trời.
Nhưng anh không đợi được, phân tích ra càng nhiều khả năng, đúng lúc chỉ nhận lại được một cuộc gọi đến từ cấp trên.
Đối phương rất bất mãn rằng thời gian đã trễ sao vẫn chưa nhận được báo cáo, rằng nếu anh không đến, thì sau này đừng đến nữa.
Trần An thu tầm mắt, tiến đến cửa tàu, giờ cao điểm sáng đã qua, trong tàu cũng không còn cảnh chen chúc. Anh cảm thấy thật ra đến trễ cũng tốt, ít nhất cũng không cần chen tới chen lui trong đám đông.
Anh tới công ty vào lúc 10 giờ 34 phút, trễ tận 1 tiếng 34 phút. Chị sếp nói rằng anh hoàn toàn có thể ăn trưa xong rồi hẵng đến. Trần An cảm thấy nếu như xem nhẹ ngữ khí của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-meo-vo-luong-tam/1151439/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.