Sau khi nộp thành công hồ sơ Thư Anh với thở phào nhẹ nhõm, cô bước ra khỏi tòa nhà to lớn nhất Hà Thành này, trong lòng tràn đầy hi vọng, nếu cô được vào làm ở đây thì rất tốt cô có thể phát triển những tác phẩm do cô thiết kế, lương cũng rất cao có thể đảm bảo cho cô một cuộc sống ổn định.
Mải suy nghĩ cô va phải một bức tường bằng thịt trước mặt, đưa tay xoa xoa trán miệng không ngừng xin lỗi :
_ Xin lỗi! tôi không cố ý!
Thấy người đối diện không lên tiếng cô ngước mắt lên bắt gặp một gương mặt quen thuộc đáng ghét, đang đứng khoanh tay nhìn cô với bộ dáng tự đắc, Thư Anh nhìn Cao Dĩ Tường bằng ánh mắt không vui vẻ gì, cô đang vui lên không muốn dây dưa với anh lách người đi qua anh thì chợt cô tay cô bị anh tóm lấy :
_ Thế nào muốn chạy? hôm nọ ai lam mặt quỷ với tôi vậy hả?
Thư Anh không ngờ anh vẫn ghim thù cũ cô cười cười :
_ Đâu có tôi chỉ đùa chút xíu thôi mà, anh có thể buông tay không tôi đang vội được không?
Dĩ Tường nhìn bộ dạng đáng iu của cô nhếch môi cười nhưng vẫn nghiêm mặt nói :
_ Nợ cũ thù mới trả một thể đi.
Thư Anh bị bất ngờ câu nói của anh giọng cô hơi không hoàn chỉnh :
_ Hả?nợ... nợ nần gì chứ, anh va vào tôi tôi va vào anh coi như hòa mà !
Dĩ Tường cười tươi để lộ nét đẹp mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-meo-nho-em-chi-thuoc-ve-anh/3031395/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.