Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Sau khi nói một hồi, Liễu Hiên nhịn không được thở dài, uể oải nằm sấp trên ngực Tần Lâm bất động.
Trái tim Tần Lâm co rút, tuy rằng không biết vì sao Liễu Hiên không vui, nhưng y vẫn theo bản năng muốn mở mắt, ôm hắn an ủi. Nhưng động tác kế tiếp của Liễu Hiên lại làm cho y không tiện mở mắt
Tần Lâm dùng thần thức "Thấy" Liễu Hiên ngẩng đầu nhìn hắn trong chốc lát, tựa hồ đang xác nhận hắn có tỉnh hay không. Phát hiện còn ngủ, Liễu Hiên lại ôm lấy con mèo con đang chìm đắm trên tóc, dùng giọng cực thấp nói nhỏ với mèo con.
"Nhóc nói đi tao nên nói với A Lâm thế nào đây? Tao đã giấu huynh ấy lâu như vậy, lần trước vào ngày sinh nhật, tao đã thề mình sẽ nói với huynh ấy sự thật." Liễu Hiên phồng hai má lên: "Nhưng tao không dám nói."
"Meo meo."
"Tao có nên nói hông?"
"Meo?"
"Sao nhóc không biết gì hết thế?"
"Meo meo??."
"Ai... Chắc chắn là bởi vì tao mang đầu óc của mình đi hết, thế nên mỗi ngày nhóc mới làm cho tao xấu hổ thế đó."
"......"
Cả hai đều tự lầm bầm lầu bầu nửa ngày, ngược lại trong lòng Tần Lâm đang cân nhắc.
Hiên Hiên có chuyện gạt y.
Hơn nữa chuyện này có thể rất nghiêm trọng, hắn biết y sẽ rất tức giận. Có chuyện gì chứ? Hiên Hiên một mình nghẹn lâu như thế...
Phản ứng đầu tiên của Tần Lâm không phải là y tức giận, y quả thực không vui khi bị hắn giấu diếm, mà cũng không đơn giản là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-meo-cua-toi-va-toi-deu-nghien-ca-kho-nho/1109420/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.