Nghe mấy chữ “giam cầm hành hạ”, Lương Tiêu không khỏi xao động, cố gắng lắm mới giữ được giọng bình thản:
- Ngươi định giở trò quỷ gì đây?
Hàn Ngưng Tử lui nửa bước đề phòng gã tập kích, cười hí hí:
- Không tin thì thôi, việc gì phải giở bộ dạng ngáo ộp ấy ra mà nạtngười? Muốn giết ta à, được lắm! Ta mà chết, ngươi cũng đừng hòng dòbiết Liễu Oanh Oanh ở chốn nào.
Lương Tiêu nghẹn họng, nín lặng hồi lâu rồi lạnh lùng đáp:
- Ở chốn nào cũng chẳng dính dấp gì tới ta! Ngươi đem những lời ấy mà nhả vào tai Vân Thù.
Hàn Ngưng Tử phì cười:
- Ngươi nhỏ nhen đến mức đáng ngạc nhiên. Tội nghiệp Oanh Oanh ôm mối sitâm mà cuối cùng phải chịu cảnh bẽ bàng thế này! – Nói đoạn, thị rũ tayáo bỏ đi.
Lương Tiêu nóng nảy vỗ bàn quát:
- Hàn Ngưng Tử, ngươi mau nói cho rõ ràng, bằng không hãy bỏ cái đầu lại đây!
Hàn thị duyên dáng xoay mình lại:
- Ta chẳng hơi đâu bận tâm đến những ân oán của các ngươi, nhưng thôi, nể mối si tình của Liễu Oanh Oanh, ta cũng kể sơ qua cho ngươi nắm được sự việc. Một năm trước đây, Oanh Oanh bị Sở Tiên Lưu bắt, giam cầm trongThiên Hương sơn trang trên núi Cửu Hoa. Chuyện sau thế nào thì ta khôngtường, có điều, con người khả ái mỹ miều nhường ấy mà rơi vào tay quânháo sắc già đời thế kia, chỉ e… – Nhận ra mắt Lương Tiêu rực lên từnghồi, Hàn Ngưng Tử ngừng lời, cười giòn cất bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan/2161326/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.