Trong lúc Lương Tiêu ngóng nhìn, A Thuật cùng A Lý Hải Nha đã thúc ngựa vượt lên. A Lý Hải Nha huơ roi ngựa chỉ:
- Kia chính là hai thành Tương Phiền đấy!
Lương Tiêu nói:
- Chỉ là hai tòa thành tầm thường, vì sao công mãi vẫn không hạ được chứ?
A Thuật nói:
- Từ khi đại tướng người Tống là Nhạc Phi thu phục Nhạc Dương đến nay,trong vòng một trăm ba mươi năm qua, người Tống đã khổ tâm trù hoạch cho Tương Phiền. Đến thời của Oa Khoát Đài đại hãn, kể cả những danh tướnglớn cũng phải chắp tay cung kính những trọng binh thủ vệ của Giang Hán.Bọn chúng lại càng dốc thêm quốc lực, nhiều lần mở rộng Tương Dương,không nói đến chuyện thành trì vững chắc, thế gian hiếm thấy, lại thêmbinh tốt lương đủ, vũ khí công thủ nhiều đến ba mươi tư khố. Theo như Bá Nhan nguyên soái và Sử Thiên Trạch suy đoán, nếu không thể công pháđược tường thành thì gần như Tương Dương có khả năng chống đỡ đến hơnhai mươi năm, nhưng nếu chỉ dựa vào những phương pháp công thành bìnhthường thì căn bản không thể phá nổi.
Lương Tiêu bảo:
- Nói như vậy, hai bên chỉ có thể lưỡng bại câu thương hay sao?
A Lý Hải Nha thở dài:
- Điều đó cũng không khác biệt lắm. Cách duy nhất hiện tại chỉ có thể làcắt đứt viện trợ của hai thành từ bên ngoài, làm tiêu hao lương thảo vàvũ khí tích trữ bên trong. Quân ta sớm đã củng cố được Lộc Môn Sơn, lạibố trí thêm rào cọc tại Quán Tử Sơn, năm rồi đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan/2161295/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.