A Tuyết tỉnh lại lòng ngập niềm vui. Cô mơ một giấc mơ, trong mơ thấymình đang ngồi trên một con thuyền cùng Lương Tiêu vừa hát vừa câu cá.Cô ôn lại một lượt cảnh ấy, chợt nghe ngoài am có tiếng động lạ, bèn tựhỏi: “Tuyết vẫn rơi ư?” Cô gỡ chăn đi ra, thấy mặt trời đỏ rực treo trên cao, tuyết êm sáng rỡ. Lương Tiêu đang đi đi lại lại, tiến lui thậtnhanh trên tuyết địa, khi hai tay cất lên hạ xuống đều kéo theo tiếngrít quái dị, tư thế và động tác mỗi lúc một nhanh, lúc đầu A Tuyết cònnhìn rõ, nhưng một lát sau, thấy hắn như biến thành hai cái bóng, rồilắc một cái lại biến thành bốn cái bóng, đến cuối cùng, có bảy tám Lương Tiêu đang chạy vù vù trong tuyết. A Tuyết hoa cả mắt, la lên thấtthanh:
- Ca ca đừng đi nữa, A Tuyết chóng mặt quá!
LươngTiêu thét lên một tiếng, song chưởng cùng đẩy ra, ầm một tiếng rất to,một cây tùng cổ thụ gãy gập, đổ ào xuống đất, khiến bụi tuyết bay mùmịt.
A Tuyết gạt những bụi mù mịt trước mặt, lại thấy Lương Tiêuđứng im trong tuyết, hai mắt nhìn trời. Cô chạy ào tới, chỉ thấy cây tonọ gãy ngang hẳn kiểu như chặt bằng rìu. Cô vui mừng kêu lên:
- Huynh trở nên lợi hại thế này rồi cơ à?
Lương Tiêu gật đầu mỉm cười:
- Trở nên lợi hại rồi, vừa nãy ta mới đi xong Cửu cửu quy nguyên bộ, vậy là coi như tựu thành Tam tài quy nguyên chưởng rồi.
A Tuyết cười:
- Cung hỉ ca ca!
Lương Tiêu nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan/2161286/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.