Lương Tiêu vuột mất cơ hội thoát khỏi động, trong lòng vô cùng bực bội.Ngoảnh đầu nhìn thì lại càng sửng sốt, ba người vừa đến hóa ra là LôiChấn, Sở Cung và Sở Vũ, chân tay đều bị trói chặt, khốn khổ vô cùng,trên trán Lôi Chấn vẫn còn một vết thương đang rỉ máu. Cả ba nhận raLương tiêu thì sắc diện có phần kinh ngạc, ngay lập tức tản ra, mỗingười một phương, chắn thành vòng tròn vây lấy Lương Tiêu.
Sở Vũ mày mi dựng ngược, quát thét lên:
-Tiểu tặc, ta tìm ngươi khổ muốn chết!
Lương Tiêu đáp lại, lời nói có phần dửng dưng:
-Bà là gái đã có chồng, lại còn tìm ta làm gì?
Sở Vũ chẳng ngờ Lương Tiêu sắp chết đến nơi rồi còn dám giở giọng khinhbạc, tức muốn nổ mắt, còn Lôi Chấn xiềng xích trên tay kêu loảng xoảng,chỉ muốn nhảy qua. Sở Vũ đưa mắt ngăn lại, cất giọng lạnh tanh:
-Tiểu tặc, Tinh nhi có phải do ngươi giết không?
Hóa ra sau khi Lôi Công Bảo bị đốt, Sở Vũ tìm mãi không thấy Lôi Tinh, cuối cùng phát hiện xác con tại hậu sơn, đau khổ vô bì. Nghĩ qua nghĩ lại,ngờ ra Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh ra tay hạ thủ, lúc này tra khảo âucũng chỉ vì trong tâm đã vốn hoài nghi như thế.
Lương Tiêu vừađịnh đáp: “Con bà tuy không phải chính ta ra tay, nhưng lại do ta đảthương trước tiên, nên xét cho cùng cũng do ta mà chết”, nhưng bình sinh chẳng muốn thoái thác, bèn nói:
-Phân nửa là do ta.
Vợchồng Lôi Chấn vừa nghe, cầm không nổi tâm thần phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan/2161270/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.