🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhân lúc mọi người còn mải đau thương, Văn Tĩnh dắt vợ con lặng lẽ bỏ đi, ngẫm chuyện vừa rồi, lòng vô cùng buồn bã. Nhìn ra xa nước trời mờ mịt, núi non hiểm trở chẳng biết đâu là cùng, lại nghĩ con đường phía trước còn dài dằng dặc, y rầu rầu bảo vợ con:



- Nếu không đi nhanh, chỉ e không tìm được chỗ nghỉ.



Ngọc Linh cau mày, ngập ngừng nói:



- Ngốc này, chúng mình đừng lên bắc nữa, được không?



Văn Tĩnh chưa đáp, Lương Tiêu đã cuống cuồng kêu:



- Mẹ, mẹ điên rồi à?



Trừng mắt nhìn con trai, Ngọc Linh mắng:



- Con mới là điên đấy! Ban nãy la hét cái quái gì hở?



Lương Tiêu nhõng nhẽo ôm mẹ làm nũng. Ngọc Linh không địch nổi ngón nghề ranh mãnh của nó, đành bảo:



- Thôi được, theo ý con, chúng ta lên phương bắc vậy.



Lương Tiêu mừng rỡ, sực nhớ ra một chuyện bèn hỏi:



- Mẹ, vì sao ông già ấy cũng biết Như Ý Ảo Ma thủ nhà mình?



Ngọc Linh nhìn chồng, thẫn thờ im lặng. Văn Tĩnh thương hại ôm nàng an ủi:



- Đừng lo, anh còn sống thì nhất định không để ai động đến mẹ con em.



Ngọc Linh rớm lệ, run rẩy nói:



- Em không lo cho bản thân, mà lo ông ấy sẽ làm hại mình…



Văn Tĩnh thở dài, lòng đan xen bao cảm xúc. Lương Tiêu nhìn thái độ khác lạ của cha mẹ, không hiểu nguyên do, cứ gãi đầu gãi tai sốt ruột.



Đúng lúc ấy, một giọng ẽo ợt vang lên:



-

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan/2161228/chuong-11.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.