Lò lửa cực lớn cháy hừng hực tỏa ra nhiệt lượng kinh người, thậm chí ngọn lửa cháy lên đã không phải lửa bình thường. Được trận pháp gia trì, ánh lửa đã dần tỏa ra màu xanh yếu ớt, có vẻ vô cùng thần dị. Trong lò lửa đó còn có một chút kim loại trạng thái lỏng đang không ngừng sôi trào, kỳ lạ nhất là thứ trong kim loại thể lỏng đó cũng có vô số phù văn nhấp nháy, mười phần thần dị. Thấy cảnh này mọi người đều sửng sốt, đây là thần binh à? Sao có cảm giác không có cả phôi đúc? Mạc Dã Tử trầm giọng nói: “Binh khí vốn là thứ sát phạt, trước nay binh khí vừa được rèn ra không trải qua sát khí tẩy rửa. Lần này ta sẽ vận dụng một loại thủ đoạn luyện khí mới mà ta nghiên cứu đã hơn mười năm, dùng trận luyện khí! Trước mắt các ngươi chính là phôi thai binh khí, chỉ có điều ta chưa để binh khí thành hình ngược lại khiến nó không ngừng lưu chuyển trong trận pháp. Lát nữa các ngươi lên lôi đài giao thủ, khi các ngươi động thủ sẽ tạo thành khí thế sát phạt sắc bén, tất cả sẽ được trận pháp dẫn vào phôi thai, khiến nó thành hình. Đến cuối cùng phôi thai binh khí hấp thu đủ khí thế sát phạt sắc bén sẽ thành hình gì, ngay cả ta cũng không biết, điều này hoàn toàn do chủng loại và chất lượng khí thế sát phạt sắc bén mà các ngươi am hiểu. Cho nên lần này Thần Binh Đại Hội người luyện khí không chỉ có ta mà còn có cả các vị tuấn kiệt ngồi đây, binh khí đản sinh ra cuối cùng có hình dáng gì hoàn toàn do các ngươi quyết định.” Nghe Mạc Dã Tử giải thích như vậy mọi người mới hiểu ra, chẳng trách trước Thần Binh Đại Hội, Mạc Dã Tử đã nói lần này thần binh được rèn ra rốt cuộc có hình dáng gì ngay chính hắn cũng không biết. Lúc đầu mọi người còn lấy làm lạ, một đại tông sư luyện khí lại nói binh khí hắn rèn ra là gì hắn cũng không biết, chẳng phải thành trò đùa ư? Tới giờ mọi người mới hiểu lời này có ý gì, cũng hiểu vì sao Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Mạc Dã Tử lại khuếch trương thanh thế như vậy. Không có bọn họ, phương pháp luyện khí mà Mạc Dã Tử mới nghiên cứu ra cũng không thành công được. Mạc Dã Tử nói xong, Trình Đình Phong đã đứng ra trầm giọng nói: “Thứ gì nên nói đại sư Mạc Dã Tử cũng đã nói, lần này vật liệu Thần Binh Đại Hội do Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cung cấp, người ra tay luyện khí là Mạc Dã Tử đại sư nhưng cũng cần chư vị cùng chung sức hoàn thành, cuối cùng thần binh này thuộc về ai cũng rất rõ rệt rồi. Thần binh chọn chủ, chỉ người mạnh nhất mới có thể thành chủ nhân của thần binh này, không hề có chuyện gian lận. Về phần quy tắc tỷ thí lôi đài cũng rất đơn giản. Năm lôi đài đồng thời tỷ thí, đối tượng tỷ thí do rút thăm quyết định.” Nói đến đây, Trình Đình Phong ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Mọi người đều là đồng đạo trong giang hồ, lần Thần Binh Đại Hội này cũng là luận võ giao lưu là chính, cho nên sẽ có võ giả của Tàng Kiếm Sơn Trang làm trọng tài, tránh chuyện đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm. Nếu lúc giao chiến không khống chế được lực lượng, vậy thật không tốt. Đương nhiên nếu trong các ngươi có người nhất quyết muốn dùng đao thật thương thật đánh tới chết, Tàng Kiếm Sơn Trang ta cũng không ngăn cản, nhưng nhất định phải do hai bên đồng ý mới được.” Câu nói cuối cùng của Trình Đình Phong rõ ràng đang chỉ những người có thù oán với Sở Hưu. Bình thường khi giao thủ luận bàn mọi người đều khống chế lực lượng, thậm chí không bị thương. Nhưng nhìn dáng vẻ xung đột của vài người với Sở Hưu, rõ ràng chuyện này không dễ chấm dứt như vậy, vạn nhất đánh nhau thành ra vấn đề gì, Tàng Kiếm Sơn Trang ngăn cản thì không tốt, mà không ngăn cản cũng không tốt nốt.
Cho nên chẳng bằng trước khi bắt đầu nói rõ mọi chuyện, tới lát nữa có xảy ra vấn đề gì, tông môn phía sau có đến gây sự cũng chẳng nói được Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ. Sau khi giảng giải quy củ xong, một số đệ tử Kính Hồ Sơn Trang cầm một cái rương lớn tới, bên trong có viết thiên can địa chi, thậm chí số hiệu canh giờ. Võ giả rút được cùng số hiệu sẽ được người của sát thủ gọi số hiệu để lên tỷ thí. Những võ giả đi lên lúc đầu chỉ là loại không có danh tiếng gì, bọn họ cũng biết không có hy vọng gì tranh đoạt thần binh cho nên hai bên chỉ giao thủ luận bàn đôi chút, thật sự là trao đổi, không mấy ai đánh tới mức nảy lửa, cho nên tiến độ cũng rất nhanh. Nhóm võ giả thứ hai vào sân có Tạ Tiểu Lâu, đối thủ của hắn là một võ giả hơn ba mươi tuổi chỉ có Tiên Thiên, rõ ràng là tới tham gia cho vui. Không đợi Tạ Tiểu Lâu lên tiếng, võ giả kia đã mỉm cười chắp tay nói: “Tại hạ Lâm Chiêu người đất Thục Tây Sở, lần này được đứng trên cùng lôi đài với Tạ công tử là vinh hạnh cho tại hạ. Có điều tại hạ không dám động thủ với tuấn kiệt như Tạ công tử, cho nên ván này tại hạ xin nhận thua.” Sau khi nói xong, Lâm Chiêu chắp tay trực tiếp đi xuống khỏi lôi đài, không hề dây dưa. Thấy cảnh này mọi người xung quanh đều thầm khen hắn thông minh. Thật ra những người tới tham gia Thần Binh Đại Hội trừ võ giả cấp bậc như Tạ Tiểu Lâu hay Sở Hưu, phần lớn mọi người đều không ảo tưởng mình cầm được thần binh. Cho nên bọn họ tới đây chủ yếu là để xem giao đấu, còn một phần là muốn kết giao với tuấn kiệt giang hồ mà thôi. Cũng như Lâm Chiêu vừa rồi, mặc dù thẳng thắn dứt khoát đầu hàng nhận thua nhưng cũng nêu ra tên họ xuất thân của mình, lưu lại chút ấn tượng cho Tạ Tiểu Lâu. Đây không tính là ân tình vì vốn dĩ hắn không đánh nổi Tạ Tiểu Lâu, có điều nếu sau đó hắn gặp được Tạ Tiểu Lâu ở Tây Sở, vậy hắn có thể lấy chuyện trên lôi đài hôm nay ra ôn chuyện. Đây mới là cách làm của người thông minh. Kế tiếp phần lớn các võ giả cũng vậy, gặp phải người chênh lệch thực lực không nhiều thì còn tỷ thí đôi chút, nhưng nếu gặp những người nổi tiếng như Sở Hưu vậy trực tiếp đầu hàng nhận thua. Qua lại vài lượt như vậy, chín thành võ giả ở đây đã bị đào thải, thậm chí một phần trong số họ còn không rút thăm, trực tiếp từ bỏ. Những người này vốn đến xem quyết đấu, thậm chí không hứng thú kết giao với đệ tử đại phái. Sở Hưu vẫn luôn ngó chừng phôi thai thần binh trong lò lửa, hắn luôn cảm thấy khối kim loại bị hòa tan này có khí tức quen thuộc. Trên lôi đài đang có một số người giao đấu khá kịch liệt, bất quá có thể do người giao thủ thực lực quá thấp cho nên trận pháp cũng không thu được bao nhiêu khí thế sắc bén, chỉ khiến ngọn lửa trong lò trắng thêm một chút mà thôi. Khí thế phong duệ thuộc tính là kim, ngọn lửa bốc lên cũng tạo thành màu trắng, nếu ngọn lửa biến sắc tức là thủ đoạn luyện khí của Mạc Dã Tử đã có tác dụng. Có điều lúc này Sở Hưu lại phát hiện có người cũng đang quan sát lò lửa. Đó là một võ giả rất kỳ quái, toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, đầu đội mũ trùm cũng màu đen. Trang phục này của hắn cũng không lạ, ba nước Trung Nguyên mỗi nơi phong cách bất đồng, đặc biệt là ở Tây Sở, luôn có những võ giả ăn mặc kỳ quái.
Hơn nữa Sở Hưu còn có chút ấn tượng về võ giả này. Ban đầu hắn không để lộ thực lực bản thân, kết quả trận đầu gặp phải Tiên Thiên, y chỉ thể hiện thực lực cảnh giới Tiên Thiên, đến khi gặp võ giả Nội Cương cảnh, thực lực hắn lại tăng lên tới Nội Cương cảnh. Hai trận tiếp đó hắn gặp võ giả Ngoại Cương cảnh, thực lực cũng biến thành Ngoại Cương cảnh. Thậm chí tới giờ Sở Hưu còn chưa phán đoán được liệu đối phương có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh không. Thủ đoạn che giấu khí tức của người này quả thật là cực hạn trong cùng cấp độ. Lúc này người kia cũng như cảm nhận được Sở Hưu đang chú ý tới mình, võ giả này lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ, có điều không có hành động gì. Đúng lúc này, người của Tàng Kiếm Sơn Trang trên đài hô lên số hiệu của Sở Hưu, y lập tức nhảy lên lắc người lướt tới lôi đài. Mấy trận phía trước Sở Hưu chưa hề ra tay, những đối thủ khác nghe tới tên hắn đều trực tiếp nhận thua. Còn lần này đối thủ của Sở Hưu lại là một võ giả Ngoại Cương cảnh xuất thân Bắc Yên, khoảng hơn ba mươi tuổi, tay cầm một thanh loan đao hình dáng kỳ quái. Sau khi thấy Sở Hưu, gương mặt võ giả kia lại lộ rõ vẻ đắn đo. Lý do hắn đắn đo rất đơn giản, vì người này trước đó đi cùng bọn Bạch Vô Kỵ. Lần này số võ giả Bắc Yên tới đây tương đối ít, Bạch Vô Kỵ là người có địa vị cao nhất, cho nên bọn họ tập trung xung quanh Bạch Vô Kỵ. Hắn cũng thấy quan hệ giữa Bạch Vô Kỵ và Sở Hưu, nếu đổi lại là người khác hắn có đầu hàng cũng được. Nhưng giờ người trước mặt là Sở Hưu, nếu hắn không chịu đánh đã đầu hàng, sau này liệu Bạch Vô Kỵ có giận chó đánh mèo trút lên đầu hắn không? Nhưng nếu hắn ra tay, đánh thì chắc chắn không thắng được Sở Hưu, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến vẻ tà ác điên cuồng của y. Ngay cả đại tiểu thư Thần Vũ Môn y còn muốn giết, đệ tử tinh anh của Kiếm Vương Thành cũng dám phế. Nếu mình ra tay với y, liệu Sở Hưu có đánh mình trọng thương hay phế bỏ mình không? Thật ra võ giả này lo lắng quá nhiều, Sở Hưu căn bản không biết hắn là ai. Ngay cả Bạch Vô Kỵ y còn chẳng để trong mắt nữa là mấy tên lâu la tùy tùng bên cạnh Bạch Vô Kỵ. Nhưng hắn cứ rầu rĩ đứng đó làm trễ nải thời gian khiến Sở Hưu cau mày: “Rốt cuộc ngươi có đánh hay không?” Trọng tài Ngũ Khí Triều Nguyên của Tàng Kiếm Sơn Trang cũng thúc giục: “Nếu muốn đánh thì mau mau lên, nếu không nắm chắc thì trực tiếp đầu hàng đi.” Theo trọng tài này thấy, trận này vốn chẳng có gì phải lo. Không đề cập tới hung danh vang dội của Sở Hưu bên ngoài, cho dù chỉ xét theo khía cạnh võ giả Ngoại Cương cảnh bình thường giao thủ cùng võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, tỷ lệ thắng cũng chẳng nhiều, tên này còn đắn đo cái nỗi gì? Đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Ngươi không muốn đánh với hắn, vậy đổi lại thành ta được không?” Mọi người nhìn theo giọng nói, chỉ thấy Thẩm Bạch đứng lên tay cầm trường kiếm nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén. Đồng thời quanh người hắn cũng tỏa ra kiếm khí sắc bén vô song khiến những võ giả xung quanh không nhịn được phải lui lại, ánh mắt ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]