Chuyện liên quan tới lịch sử mấy trăm năm trước của Đông Tề, Sở Hưu cũng chưa từng đọc được tại cốt truyện gốc, giờ nghe cũng thấy mới lạ. Vài vị đại tướng quân liên thủ không ngờ lại có thể phế bỏ cả hoàng tộc, có thể thấy lúc đó hoàng tộc họ Khương suy yếu tới mức nào.
Trong thế giới tôn trọng vũ lực này, không ai đi nói tới quân thần phụ tử trung hiếu lễ nghĩa, vũ lực luôn là thứ được tôn lên trên đầu.
Khi hoàng đế có năng lực, toàn bộ hoàng tộc có thực lực, người dưới đều sẽ cúi đầu xưng thần.
Ngược lại nếu ngay cả hoàng tộc cũng hoàn toàn suy yếu, vậy việc gì bọn họ phải nghe lệnh một tên rác rưởi?
Hơn nữa sau này nghe Lý Bất Tam nói tới Khương Văn Nguyên, Sở Hưu còn cảm thấy họ Khương này rõ là đang tự tìm đường chết.
Dòng họ Khương bọn họ vì sao có thể sống tới bây giờ? Vì hoàng tộc Đông Tề cần thể diện.
Mặc dù ban đầu bọn họ phế truất họ Khương là do hoàng tộc thế hệ đó quá không nên thân, hoàng đế lại quá ngu ngốc, tiếp tục ngu trung khéo cả Đông Tề phải chịu hoạ diệt quốc. Nhưng mưu triều soán vị vẫn là mưu triều soán vị, nói thì dễ mà nghe thì khó.
Giờ hoàng tộc Đông Tề có thể nói vừa làm kỹ nữ vừa lập đền thờ, mà hành động không đuổi tận giết tuyệt họ Khương chính là đền thờ của họ.
Nếu người họ Khương này chịu yên ổn làm phú ông thì cũng thôi, hoàng tộc Đông Tề sẽ không để miếu thờ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/468204/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.