Nghe bọn Đỗ Quảng Trọng cũng không tra được đầu mối gì, Sở Hưu cũng vô cùng kinh ngạc. Luận thực lực những bộ đầu giang hồ có thâm nhiên như Đỗ Quảng Trọng không bằng bọn đại nhân, nhưng về mặt phân tích dấu vết cùng xử án lại là có một không hai trên giang hồ. Kết quả giờ nhiều người tới như vậy nhưng thậm chí không tra ra kẻ giết người là ai, đây quả thật là trò cười. Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Đi gọi đám Quỷ Thủ Vương tới, chúng ta cùng xem xem.” Không thể không nói xét trên một số phương diện Sở Hưu làm tuần sát sứ quả không xứng chức. Trừ giết người ra, bản lĩnh giữ nhà của Quan Trung Hình Đường y lại chẳng học được. Đỗ Quảng Trọng không nhận ra dấu vết để lại, y có đến chắc cũng vậy cả. Kéo bọn Quỷ Thủ Vương tới nhiều người lực lượng lớn, không khéo phát hiện ra gì. Sau khi mọi mọi người tới, bọn Sở Hưu lập tức lên đường tới Vấn Thành. Trước kia gia tộc đứng đầu Vấn Thành chính là Cao gia, cũng chính là Cao gia đến trễ trong lần tiệc rượu đầu tiên ở Phượng Minh Lâu, bị Sở Hưu đánh trọng thương tại chỗ rồi bị La gia diệt môn. Sau khi Cao gia chết, trong Vấn Thành không ai thay thể nổi vị trí của Cao gia, cho nên mấy thế lực nhỏ đánh tới đánh lui, tới giờ vẫn chưa phân nổi lão đại lão nhị. Lưu gia này chính là một thế lực nhỏ tại Vấn Thành, trong gia tộc có một võ giả Nội Cương cảnh cùng mười võ giả Tiên Thiên, không quá mạnh nhưng cũng không quá yếu so với những gia tộc nhỏ còn lại. Sau khi bước vào Vấn Thành, Sở Hưu cảm giác trong Vấn Thành rất nhiều võ giả vẻ mặt hoảng sợ như gặp quỷ. Đến lúc tới Lưu gia cũng không ai đứng ngoài xem, chỉ có những bộ khoái của Quan Trung Hình Đường đang chờ đợi. Tần Phương cùng Lưu Thành Lễ tới gia tộc khác tại Vấn Thành tìm hiểu tin tức. Sở Hưu còn phát hiện có vài võ giả La gia sắc mặt trắng bệch đứng đó. Sở Hưu từng gặp qua một người trong đó, chính là đứa con được lão tổ La gia ưa thích nhất, La Song Toàn Thấy Sở Hưu tới đây, La Song Toàn lập tức hành lễ nghênh đón nói: “Tham kiến đại nhân.” Sở Hưu kinh ngạc nói: “Sao người của La gia các ngươi lại ở đây?” La Song Toàn cười khổ nói: “Sau khi Cao gia bị La gia chúng tôi tiêu diệt, Vấn Thành này thành nơi vô chủ, mà phần làm ăn buôn bán của Cao gia cũng được Sở đại nhân ngài giao cho La gia. Cho nên La gia chúng tôi dứt khoát lưu lại ít người tại Vấn Thành này kinh doanh buôn bán. Thật ra Lưu gia cũng coi là gia tộc phụ thuộc của La gia chúng tôi. Trước kia cũng đã làm việc cho La gia, giờ xảy ra việc như vậy đương nhiên tôi phải đến xem. Kết quả không biết tên điên rồ nào xuất thủ như vậy. Giết người thì cứ giết, còn làm tanh máu đến vậy khiến không ít khách thương đến Vân Thành này bị dọa chạy, việc làm ăn của La gia chúng tôi ở Vấn Thành cũng bay mất phân nửa.” Trước đó Sở Hưu đã cảm thấy không đúng. Những võ giả cấp thấp vốn thích nhất là xem chuyện hay, cho dù có võ giả Quan Trung Hình Đường ngăn cản thì người tới xem cũng không ít chứ, sao hôm nay lại thanh tĩnh như vậy? Sở Hưu nói với Đỗ Quảng Trọng: “Lão Đỗ, có chuyện gì vậy?” Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Sở đại nhân, ngài tự vào xem qua chút đi, tôi cũng không biết mô tả thế nào cho đúng.” Sở Hưu nhíu mày, dẫn người vào Lưu gia. Vừa mở cửa Sở Hưu đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc, còn sau khi tới đại sảnh của lưu gia, Sở Hưu quả thật cảm giác mình như bước vào trong Địa Ngục!
Lúc này trong đại sảnh đã treo đầy thi thể Lưu gia. Những thi thể này đầu bị dây gai treo trên xà nhà, kinh khủng nhất là tất cả thi thể này từ cổ trở xuống đều bị lột hết da, hơn nữa còn trực tiếp rạch ngực mổ bụng, ngũ tạng tâm can tỳ phổi thận không thứ nào còn. Chính giữa trán những thi thể này còn bị vật nhọn đục một lỗ, óc cũng bị rút sạch, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, chẳng khác gì Địa Ngục. Đỗ Quảng Trọng sắc mặt trắng bệch nói: “Chuyện Lưu gia bị diệt môn do thế lực võ lâm bản xứ ở Vấn Thành phát hiện. Đêm hôm đó không ai phát giác Lưu gia có bất cứ dị động gì, đến sáng hôm sau có người ngửi thấy mùi máu tươi trong đại trạch Lưu gia mới cố tình đẩy cửa nhìn vào, kết quả thấy cảnh tượng này. Trong Vấn Thành đã không ít người chứng kiến.” Sở Hưu gật nhẹ đầu, chẳng trách những võ giả trong Vấn Thành bộ dáng đều như gặp quỷ, ngay một số khách thương cũng bị dọa chạy. Không phải bọn họ nhát gan mà do cảnh tượng đó quá dọa người, chẳng khác gì dưới Địa Ngục. Lúc này người còn giữ được sắc mặt bình tĩnh ngoại trừ Sở Hưu cũng chỉ có Nhạn Bất Quy cùng Đường Nha. Hai vị phía sau thủ đoạn giết người đôi khi hung tàn chẳng kém gì cục diện trước mắt. Có điều lúc bọn họ giết người thường chỉ giết thôi, đâu có cảnh hùng vĩ treo thi thể khắp nơi như vậy. Sở Hưu nhíu mày nói: “Tình huống cụ thể ra sao?” Đỗ Quảng Trọng gật đầu nói: “Sau khi bộ đầu giang hồ tại Vấn Thành thông báo lên cho chúng tôi, tôi cùng lão Lưu và lão Tần trực tiếp dẫn người tới đây xem xét thi thể. Trước mắt những thi thể này đều đã bị phá hủy không ra hình dáng gì nữa, căn bản không nhìn ra nguyên nhân cái chết. Bất quá điều duy nhất khẳng định được là họ đều chết vì nội thương, ngoại trừ vết thương sau khi lột da mổ bụng chúng tôi không phát hiện bất cứ điểm bất thường nào. Hơn nữa kỳ dị nhất là chúng tôi không phát hiện bất cứ tổn thương nào trong kinh mạch. Đây cũng là điểm đáng ngờ, chẳng lẽ cương khí đối phương còn có thể xuyên thấu qua kinh mạch trực tiếp đánh nát nội phủ bọn họ hay sao? Tiếp nữa là bộ dáng bọn họ, không biết bị lột da nửa người là vì sao, ngũ tạng trong thi thể cũng không cánh mà bay, cái lỗ trên đầu cũng được mở chỉ vì lấy óc bên trong ra. Ngoài ra không có dấu vết gì khác, thậm chí không có cả vết tích giao thủ. Điểm duy nhất có thể xác định là thực lực của đối phương rất mạnh, bằng không tuyệt đối không thể lặng lẽ không tiếng động tiêu diệt toàn bộ Lưu gia như vậy. Hơn nữa nhân số đối phương hẳn cũng không ít, chúng tôi đã điều tra theo vết đao rạch ngực mổ bụng, đối phương chỉ dùng dao găm sắc loại bình thường mà thôi. Nhưng từ chi tiết lúc ra tay cắt vết thương lực đạo bất đồng, hình dáng cùng thói quen cũng khác biệt, có thể thấy có nhiều người ra tay rạch ngực mổ bụng, chí ít cũng hơn mười. Tạm thời chỉ có chừng đó, còn lại chúng tôi không điều tra thêm được gì.” Sở Hưu gật nhẹ đầu, Đỗ Quảng Trọng tra được những thứ này cũng không dễ dàng gì rồi. Nếu đổi lại thành Sở Hưu tự làm, ngoại trừ nhìn ra đối phương rất mạnh chắc chẳng phát hiện được gì. Dẫn người rời khỏi đại sảnh như địa ngục đó, Sở Hưu không khỏi xoa cằm trầm tư. Chuyện diệt môn báo thù không mới mẻ gì, nếu chỉ là báo thù Sở Hưu thậm chí chẳng buồn quản tới. Nhưng vấn đề là chuyện này xem ra không giống báo thù, ngược lại giống một nghi thức nào đó. Báo thù bất luận là ngàn đao vạn nhát hay chém ngang lưng chia năm xẻ bảy gì, tất cả chỉ là để thống khoái.
Còn giờ những võ giả Lưu gia bị lột da lấy não cùng ngũ tạng, hiển nhiên có mưu đồ khác. Có điều Sở Hưu thật sự không nghĩ ra có gì cần trong thân thể những người này. Ngày trước tân tú Ma đạo Long Hổ Bảng, kể xếp trước Sở Hưu, Liệp Tâm Nhân Ma - Đồng Khai Thái nghe nói rất chích giết người móc tim nuốt xuống, nghe nói có thể thu hoạch được một phần lực lượng khí huyết của đối phương. Đương nhiên chuyện này chỉ là tầm bậy, dù sao theo phần lớn mọi người lực lượng khí huyết võ giả đều ngưng tụ khắp toàn thân, ngươi moi mỗi tim thì ích gì? Hơn nữa sau khi người chết lực lượng khí huyết cũng trực tiếp tiêu tán, trong trái tim cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Cho nên hành động này của đường khẩu tuần sát sứ theo đa số mọi người chỉ là ham mê biến thái của bản thân hắn mà thôi. Nhìn thoáng qua La Song Toàn sắc mặt vẫn trắng bệch, Sở Hưu gãi gãi đầu, chuyện này quả thật phiền toái rồi đây. Dưới trướng mình xảy ra chuyện như vậy, Sở Hưu thân là tuần sát sứ nhất định phải quản. Hơn nữa đám người này dám ra tay giết người thì cứ giết nhưng còn làm kinh khủng đến như vậy, dọa chạy không ít khách thương, không chỉ ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của La gia mà còn ảnh hưởng tới lợi ích bản thân y. Sở Hưu nói với Đỗ Quảng Trọng: “Ngươi bảo Tần Phương cùng Lưu Thành Lễ kiểm tra nghiêm ngặt những người lạ tới Kiến Châu Phủ trong thời gian này, đặc biệt là những nhóm đông người.” Sau đó Sở Hưu lại nói với La Song Toàn: “Ngươi về nhà chuyển lời cho lão tổ nhà ngươi, bảo hắn phát động một số thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ khác, chú ý nhiều hơn một chút, phối hợp với Quan Trung Hình Đường điều tra.” La Song Toàn nghe vậy gật đầu lia lịa. Nếu đổi thành nơi khác, đây là việc của Quan Trung Hình Đường, thế lực võ lâm bản xứ còn lâu mới chịu nhúng tay. Nhưng đổi lại thành Kiến Châu Phủ cùng Sở Hưu nói một không hai, y bảo phối hợp, những thế lực võ lâm khác cũng phải phối hợp. Đặc biệt là chuyện này đã ảnh hưởng tới việc làm ăn buôn bán của La gia, La gia cũng phải tận lực phối hợp với Quan Trung Hình Đường tra cho ra hung thủ, nhanh chóng giải quyết chuyện này. Sở Hưu quay sang phía bọn Quỷ Thủ Vương nói: “Các ngươi lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy có từng nghe chuyện này không?” Nhạn Bất Quy mặt không biểu cảm, Đường Nha nhún vai, chỉ mình Quỷ Thủ Vương há miệng muốn nói gì mà lại thôi. Sở Hưu cau mày: “Quỷ Thủ Vương, ngươi biết gì à?” Quỷ Thủ Vương cười cười xấu hổ nói: “Tin đồn mà thôi, hơn nữa chuyện này khá mẫn cảm, ta sợ nói ra mọi người không tin.” Nghe Quỷ Thủ Vương nói vậy, La Song Toàn thức thời chắp tay nói: “Sở đại nhân, các vị đang bận, để tôi về báo lại cho lão tổ tìm kiếm trong Kiến Châu Phủ.” Nói xong La Song Toàn lập tức dẫn người của La gia rời đi. Mặc dù hắn cũng hiếu kỳ chuyện Quỷ Thủ Vương định nói ra sao nhưng cũng tự biết có nhiều thứ không nên hỏi đừng hỏi, không nên nghe đừng nghe, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm. Sở Hưu đuổi những người khác đi chỉ để lại Đỗ Quảng Trọng cùng những tâm phúc Thanh Long Hội như Đường Nha. Y dẫn mọi người tiến vào một thư phòng, hỏi Quỷ Thủ Vương: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.” Quỷ Thủ Vương nuốt nước miếng một cái nói: “Ta từng nghe qua chuyện tương tự, ẩn tình trong đó có liên quan tới Côn Luân Ma Giáo ngày xưa!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]