Chương trước
Chương sau
Thái độ của Thương Lan Kiếm Tông cực kỳ cứng rắn mạnh bạo, mà thực tế người của Thương Lan Kiếm Tông cũng vô cùng phẫn nộ.
Trước đó lượng lớn người của Tụ Nghĩa Trang và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tiến vào Ngụy Quận đã chẳng chào hỏi bọn họ thì thôi, giờ lại còn dám ra tay giết người trong địa bàn bọn họ, quả thật không để họ trong mắt.
Nếu chuyện này phát sinh ở những tông môn Bắc Yên như Thần Vũ Môn, đối phương có lẽ còn cho các thế lực như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cơ hội giải thích, nhưng Thương Lan Kiếm Tông sẽ không. Nguyên nhân rất đơn giản, quan hệ giữa Thương Lan Kiếm Tông cùng các thế lực lớn trong võ lâm Bắc Yên cũng chẳng tốt đẹp gì.
Ngày trước triều đình Bắc Yên hợp tác với nhiều thế lực trong giới giang hồ trong nước, Bắc Yên quật khởi phản công Đông Tề hủy diệt Ngụy Quốc, biến thành Ngụy Quận. Trong chuyện này không thiếu tay chân của các thế lực võ lâm lớn của Bắc Yên.
Thương Lan Kiếm Tông thân là tông môn Ngụy Quận cũng có chút liên hệ với triều đình Ngụy Quốc ngày xưa. Thậm chí khi Thương Lan Kiếm Tông cường thịnh nhất cũng được Ngụy Quốc ủng hộ không ít.
Kết quả sau này Ngụy Quốc bị diệt biến thành Ngụy Quận của Bắc Yên, thực lực Thương Lan Kiếm Tông cũng tổn thất nặng nề, xảy ra không ít xung đột với các thế lực võ lâm Bắc Yên. Giờ Thương Lan Kiếm Tông không trực tiếp ra tay với đối phương đã xem như nhẫn nhịn rồi.
Lần này Sở Hưu dám ra tay tính toán khiến hai bên xung đột như vậy cũng là vì y biết điểm này, cho nên mới lựa chọn biện pháp như vậy để phá cục
Đương nhiên Sở Hưu cũng đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất, Thương Lan Kiếm Tông có lẽ sẽ nhịn chuyện này, chấp nhận chịu thiệt.
Có điều tỷ lệ này rất nhỏ, tông môn đến cấp bậc Thương Lan Kiếm Tông đôi khi còn cần thể diện hơn tiền tài nhân lực.
Nếu vạn nhất chuyện đó xảy ra, thực lực Sở Hưu giờ cũng đã tiến bộ nhiều, chỉ cần tìm cơ hội tránh né cao thủ cấp bậc Bạch Cầm Hổ và Mạnh Nguyên Long là có tỷ lệ nhất định thoát ra khỏi vòng vây. Có điều làm vậy phải trả giá đến đâu, Sở Hưu cũng không dám suy đoán nhiều.
Lúc này Thương Lan Kiếm Tông tỏ thái độ cực kỳ cứng rắn mạnh bạo như vậy, cho dù tính cách Bạch Cầm Hổ táo bạo đến đâu cũng phải nhịn xuống.
Luận thực lực, kẻ trước mắt mặc dù cũng là cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng danh tiếng trên giang hồ không cách nào sánh nổi thập tam gia Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành Bạch Cầm Hổ hắn.
Nhưng trước mắt đối phương đại biểu cho cả Thương Lan Kiếm Tông, nhìn thái độ này của đối phương nếu lần này bọn họ không đi khỏi rất có thể Liễu Công Nguyên sẽ xuất thủ!
Bạch Cầm Hổ cắn răng nói: “Chúng ta đi!”
Lần này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang xem như lỗ to
Dùng tiền mời đại sư bói toán thôi diễn vị trí Sở Hưu thì thôi, lúc đuổi giết Sở Hưu lại xung đột với Thương Lan Kiếm Tông, tổn thất không ít người, có thể nói mất cả chì lẫn chài.
Đậu Quảng Thần lạnh lùng cười một tiếng, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thì đã sao? Tụ Nghĩa Trang lại thế nào? Nơi này chính là Ngụy Quận!
Mắt thấy hai người rút khỏi, Đậu Quảng Thần cũng vung tay, dẫn người của Thương Lan Kiếm Tông đi khỏi.
Cảnh tượng này Sở Hưu không nhìn thấy, y chỉ dám che giấu khí tức trước đám võ giả cấp thấp và võ giả cùng cấp, nào dám chơi thủ đoạn này trước mặt đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất!
Đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, dùng lực lượng bản thân cảm ứng biến hóa thiên địa, khả năng cảm giác sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí Sở Hưu không xuất hiện gần cường giả cấp bậc này trong vòng trăm trượng.
Chờ tới mấy ngày sau, Sở Hưu không phát hiện tung tích hai phái trong rừng rậm, lúc này y mới khẳng định đối phương hẳn đã rút lui.

Về phần Thanh Long Hội, Sở Hưu không để vào mắt nhất chính là bọn họ.
Không phải Thanh Long Hội không đủ mạnh mà là Thanh Long Hội không đủ người.
Toàn bộ phân đà Thiên Tội chỉ có hơn trăm người, nếu đều tới tìm Sở Hưu, vậy Thanh Long Hội có còn làm nhiệm vụ không?
Chỉ cần Thiên Tội đà chủ không phải kẻ ngốc, sau khi thấy người của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang đi khỏi, hắn cũng sẽ rút quân.
Có điều chuyện khiến Sở Hưu không ngờ nổi là người của hai phái đã rút lui nhưng Thương Lan Kiếm Tông vẫn còn đang tìm kiếm hắn, đồng thời phong tỏa phần lớn lối ra Nam Thương Mang Sơn, tuần tra qua lại.
Chuyện này khiến Sở Hưu nhíu mày, nếu chỉ có một nhà Sở Hưu có nắm chắc lao qua được, có điều vẫn phải xem vận may.
Nếu nơi hắn lựa chọn lao qua chỉ có võ giả Ngoại Cương cảnh, cho dù nhiều thêm vài người Sở Hưu cũng nắm chắc thoát được.
Nhưng nếu đụng phải cao thủ Tụ Tam Hoa, Ngưng Ngũ Khí, thậm chí đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất đến dây, Sở Hưu cảm thấy cho dù mình dùng Nội Phược Ấn bộc phát tốc độ nhanh nhất, tỷ lệ trốn thoát được cũng rất nhỏ.
Cho nên Sở Hưu dứt khoát ở lại tại khu rừng Nam Thương Mang Sơn. Dù sao trên người y vẫn còn tài nguyên tu luyện như đan dược để dành được lúc làm sát thủ tại Thanh Long Hội, đủ cho y dùng một thời gian dài.
Trước mắt Sở Hưu chỉ mới bước vào Ngoại Cương cảnh, thời gian này cũng vừa vặn cho y tôi luyện căn cơ bản thân thâm hậu thêm một chút.
Trong Thương Lan Kiếm Tông, Đậu Quảng Thần đi tới trạch viện của Liễu Công Nguyên, cung kính nói: “Sư phụ, đã giải quyết xong mọi chuyện. Người của Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều đã rút lui khỏi Ngụy Quận.”
Liễu Công Nguyên gật đầu nói: “Rút lui thì tốt. Quảng Thần, con cũng thấy đấy mấy năm gần đây Thương Lan Kiếm Tông cố thủ tại Ngụy Quận, đã lâu không xuất thủ trên giang hồ, e là những tông môn giang hồ khác đã chẳng để chúng ta trong mắt nữa rồi.
Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long không phải tân nhân mới vào giang hồ, bọn chúng đều biết quy củ giang hồ. Kết quả chúng dẫn rất nhiều người tới Ngụy Quận chúng ta bắt người lại không bàn giao cho Thương Lan Kiếm Tông chúng ta một câu. Có thể thấy trong lòng bọn chúng sợ là chẳng để Thương Lan Kiếm Tông chúng ta trong mắt nữa rồi!”
Đậu Quảng Thần trầm giọng nói: “Xin sư phụ yên tâm, thiên phú của tiểu sư đệ ngay đó, chờ đến ngày sư đệ bước chân vào Chân Đan cảnh, trở thành tông sư võ đạo tất nhiên sẽ dẫn dắt Thương Lan Kiếm Tông chúng ta bước chân ra khỏi Ngụy Quận, giương oai giang hồ!”
Nếu lời này của Đậu Quảng Thần bị người khác của Thương Lan Kiếm Tông nghe được, hẳn sẽ giật nảy cả mình.
Bởi vì hắn là đại đệ tử của Liễu Công Nguyên, là người có thâm niên và uy vọng cao nhất trong Thương Lan Kiếm Tông ngoại trừ Liễu Công Nguyên.
Tất cả đệ tử Thương Lan Kiếm Tông đều biết Đậu Quảng Thần thật ra đã sớm bất mãn vì Liễu Công Nguyên thiên vị Thẩm Bạch. Thậm chí bình thường thái độ với Thẩm Bạch cũng chẳng tốt lành gì, còn từng ra tay chèn ép. Kết quả giờ hắn lại nói vậy ngay trước mặt Liễu Công Nguyên.
Nhìn Đậu Quảng Thần, Liễu Công Nguyên thở dài một hơi nói: “Quảng Thần, mấy năm nay để con làm kẻ ác trước mặt Thẩm Bạch, khổ cho con rồi. Nói thật con có cảm thấy hối hận không? Nếu không có Thẩm Bạch, vị trí chưởng môn này đã là của con rồi.”
Đậu Quảng Thần mỉm cười đáp: “Sư phụ người cũng biết mà, những người khác có lẽ sẽ có ý nghĩ đó nhưng con tuyệt đối sẽ không.
Thậm chí ban đầu quyết định làm kẻ ác trước mặt tiểu sư đệ, gây áp lực cho đệ ấy cũng do con chủ động nói ra mà.
Mạng của con là do sư phụ cứu, nếu không có sư phụ, không có Thương Lan Kiếm Tông, Đậu Quảng Thần con chẳng qua chỉ là một tên ăn cắp vặt bị lũ côn đồ ức hiếp mà thôi, không khéo lúc nào lại bị người ta đánh chết.
Khi con học võ đã qua mất thời điểm tốt nhất khiến cho căn cơ bất ổn. Cho dù giờ đạt tới đỉnh phong của Ngự Khí Ngũ Trọng nhưng lại không cách nào tiếp dẫn lực lượng thiên địa, luyện thành Võ Đạo Chân Đan.

Trước mắt Thương Lan Kiếm Tông ta cần một người có thể chống đỡ tông môn, ngăn cơn sóng dữ. Mà người này không phải con, chỉ có thể là tiểu sư đệ.
Tất cả cả những gì con làm không phải vì tiểu sư đệ, là vì cái gì? Chỉ vì Thương Lan Kiếm Tông!”
Liễu Công Nguyên thở dài một hơi nói: “Ân tình của ta với con ngày trước con đã sớm trả hết rồi. Những năm gần đây là ta cùng Thương Lan Kiếm Tông nợ con!”
Sau khi thở dài, Liễu Công Nguyên lại hỏi: “Các đệ tử tìm thấy tên Sở Hưu kia chưa?”
Đậu Quảng Thần lắc đầu nói : “Con chỉ tạm thời phong tỏa cửa ra vào Thương Mang Sơn mà thôi, còn chưa chính thức tìm kiếm.
Dù sao Nam Thương Mang Sơn cũng không hề nhỏ, dựa vào người của Thương Lan Kiếm Tông chúng ta căn bản không cách nào tìm hết. Cho nên con định thông báo cho các tông môn khác để bọn họ ra tay tìm kiếm giúp.”
Bất quá lúc này Liễu Công Nguyên lại nói: “Không cần tìm nữa, phái người phong tỏa ngăn cản Nam Thương Mang Sơn là được rồi, qua mấy tháng nữa thì cho người rút lui.”
Đậu Quảng Thần kinh ngạc nói: “Sao lại làm như vậy? Tên Sở Hưu kia không phải kẻ thù của tiểu sư đệ à, tìm ra hắn mới có thể giúp tiểu sư đệ báo thù chứ?”
Liễu Công Nguyên thản nhiên nói: “Chính vì Sở Hưu là kẻ thù của Thẩm Bạch nên ta mới muốn thả hắn một lần.
Từ khi gia nhập Thương Lan Kiếm Tông đến nay con đường của Thẩm Bạch quá thuận lợi, hay nên nói nó không có mục tiêu gì quá lớn.
Nó chỉ biết một lòng tu luyện, bước vào giang hồ phải khiến cả giang hồ chấn động, nhưng lại không biết bước đầu tiên này nên đi ra sao.
Ta đã điều tra tư liệu về tên Sở Hưu kia, hắn vừa vặn ngược lại với Thẩm Bạch, người này hoàn toàn xuất thân dân dã, có thể giết thẳng tới nước này chỉ dựa vào thực lực, dựa vào to gan cấp tiến, dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn. Thậm chí giờ đã lên hạng mười tám trên Long Hổ Bảng.
Tên Sở Hưu này là kẻ thù của Thẩm Bạch, là chướng ngại trên đường của nó. Chướng ngại này tông môn có thể giúp nó trừ bỏ, nhưng ngay đại thù cũng có người báo cho như vậy, nó còn làm được gì?
Cho nên chúng ta không thể trừ bỏ chướng ngại này giúp nó, phải do chính nó trừ bỏ!
Có thể nói Sở Hưu này chính là đá đặt chân giúp nó khiến giang hồ chấn động!”
Đậu Quảng Thần chần chừ nói: “Nhưng thưa sư phụ, vạn nhất tiểu sư đệ xảy ra chuyện dưới tay tên Sở Hưu này thì sao? Bao năm qua không ít người xuất thân dân dã giang hồ lên được địa vị cao. Ví dụ như Nhiếp Nhân Long của Tụ Nghĩa Trang kia, ngày trước đám tân nhân giang hồ bọn họ kết bái tại Tụ Nghĩa Trang, những người khác chỉ coi là trò trẻ con, ai cũng cười nhạo. Kết quả giờ Tụ Nghĩa Trang đã nổi danh khắp giang hồ.
Con sợ tiểu sư đệ chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, vạn nhất đệ ấy không gượng dậy nổi, vậy tâm huyết bao năm của Thương Lan Kiếm Tông ta cũng coi như uổng phí.”
Nhìn qua cánh cửa về nơi xa xăm, Liễu Công Nguyên thản nhiên nói: “Giang hồ nhiều dân dã như vậy, nhưng Nhiếp Nhân Long lại chỉ có một.
Huống hồ ta cần Thẩm Bạch vừa bước chân vào đã khiến cả giang hồ chấn động. Nếu ngay một Sở Hưu nó còn không giải quyết được, còn cần tông môn ra tay giúp nó, vậy sao chúng ta phải phí sức đi bồi dưỡng nó?
Nếu ta chỉ muốn bồi dưỡng một người nối nghiệp Thương Lan Kiếm Tông, vậy giờ Thẩm Bạch thật ra đã coi như hợp cách.
Nhưng người ta muốn bồi dưỡng lại là kẻ có thể ngăn cơn sóng dữ, phục hưng Thương Lan Kiếm Tông, vậy Thẩm Bạch còn phải tôi luyện nhiều, hơn xa so với nó tưởng tượng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.