Vốn ý định của Sở Hưu trong Sở gia là ẩn giấu, y không định che giấu năng lực bản thân nhưng lại định ẩn tàng thực lực bản thân mình.
Nghe câu hỏi của Sở Tông Quang, Sở Hưu chỉ cúi đầu nói: “Lý Trung kia mặc dù là Ngưng Huyết cảnh nhưng hắn đã già rồi, trước đó thủ hạ của con còn đánh lén bắt được Lý Chiêu, uy hiếp Lý Trung, ảnh hưởng tới tinh thần hắn nên con mới có thể giết được hắn.”
Lời này của Sở Hưu một phần thật mà chín phần giả. Mặc dù lúc đó Lý Trung đã bị xao động vì thấy Lý Chiêu sắp bại, nhưng tuyệt đối chưa tới mức phân tâm.
Có điều cục diện trận chiến đó không có người chứng kiến, Sở Tông Quang cũng chỉ nghe nói Lý Trung cực kỳ trung thành với Lý Gia, trong khi tất cả các môn khách Ngưng Huyết cảnh rời khỏi Lý gia lại chỉ mình hắn ở lại, trợ giúp ba đứa con của Lý gia chống đỡ toàn bộ Lý gia. Nếu Sở Hưu bắt được Lý Chiêu uy hiếp, giết chết đối phương cũng không mấy khó khăn.
Sở Tông Quang cũng không hỏi nhiều, hắn chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi.
Sở Tông Quang đứng dậy khoát tay áo rồi nói: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi, tất cả giải tán.”
Song ngay lúc Sở Tông Quang chuẩn bị rời đi, Sở Hưu lại đột nhiên mở miệng: “Phụ thân đại nhân, hài nhi còn một chuyện muốn nói.”
Sở Tông Quang cau mày nói: “Ngươi còn định nói gì nữa?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Phụ thân đại nhân, chuyện lần này là cơ hội rất tốt cho Sở gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/468021/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.