Mãi tới trước đây không lâu, Tông Bình mới nhận được tin, Phùng gia của hắn đã diệt môn!
Nói thật, Tông Bình không thích Phùng gia, cũng chẳng ưa phụ thân mình.
Mẫu thân hẳn chỉ là một trong mười mấy tiểu thiếp của phụ thân, hơn nữa còn yếu ớt hay bệnh tật. Hắn ra đời, mẫu thân khó sinh mà chết, cho nên coi như hắn mồ côi mẹ. Từ khi sinh ra, thời gian hẳn gặp phụ thân còn chẳng nhiều bằng thời gian hẳn ở chung với phụ thân sau khi được Đại Quang Minh Tự thu nhận làm đệ tử.
Hơn nữa hẳn cũng không thích gã phụ thân hám lợi cùng Phùng gia tuy nhỏ bé mà lắm lục đục kia.
Có điều dù sao đó cũng là nhà của hẳn, là Phùng gia đã sinh ra hắn!
Sau khi biết tin này, Tông Bình không ăn không uống ba ngày, sư môn trưởng bối đều tới khuyên can hắn, bảo hẳn nghĩ thoáng một chút.
Ân ân oán oán, thị thị phi phi, đến bao giờ mới chấm dứt được?
Nhưng đáng tiếc, tu vi phật pháp của Tông Bình không được tốt.
Hắn hiểu đạo lý, biết vào không môn phải cắt đứt triệt để cùng phàm trần thế tục. Đại Quang Minh Tự không thể vì người nhà một đệ tử mà liều mạng với Sở Hưu.
Còn thân thế Tông Bình như vậy cũng sẽ khiến các sư trưởng Đại Quang Minh Tự đồng tình, càng chiếu cố nhiều hơn.
Có điều đạo lý là đạo lý, lựa chọn vẫn là lựa chọn.
Phá gia diệt môn, thù sâu như biển!
Thù này Tông Bình không bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/3545828/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.