“Với thực lực của ngươi khi đó, làm sao ngươi lấy được máu tươi của những cường giả này?" Sở Hưu không hề e ngại thể diện của Lục Giang Hà mà trực tiếp hỏi thẳng.
Lục Giang Hà như bị sỉ nhục hết lớn:"Tiểu tử ngươi có ý gì đây? Thực lực bản tôn thì sao? Có phải ngươi coi thường bản tôn không? Lúc trước trong Thánh giáo, địa vị của bản tôn gần với Tứ Đại Ma Tôn đấy!"
Sở Hưu không nói gì, dùng tính thần lực nhìn chăm chăm vào Lục Giang Hà một lúc lâu, nhìn tới mức Lục Giang Hà cảm thấy xấu hổ.
Lục Giang Hà ho khan một tiếng, đắn đo hồi lâu rồi mới nói: “Cái này, bản tôn thích nghiên cứu các loại võ đạo, cho nên khi những người kia giao thủ cùng Tứ Đại Ma Tôn, bản tôn luôn đứng ngoài quan sát một chút”
Nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu lập tức hiểu ra, hóa ra kẻ này tiện tay lượm được.
Một giọt máu tươi mà thôi, đều là người của Côn Luân Ma Giáo, Lục Giang Hà lại không lấy thêm cái gì, Tứ Đại Ma Tôn cũng không thế không biết xấu hổ mà
trở mặt với hắ.
“Thế còn một giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã ngươi làm sao lấy được? Rốt cuộc là ai làm thương tổn được tới Độc Cô Duy Ngã? Chẳng lẽ là Ninh Huyền Cơ?"
Điểm này Sở Hưu cũng lấy làm lạ, Lục Giang Hà nhặt được máu tươi của người khác thì cũng thôi, sao Độc Cô Duy Ngã lại thụ thương được? Chẳng lẽ Lục Giang Hà còn đứng nhìn Độc Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/3545165/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.