Trong lúc Lâm Phong Nhã đang thì thầm với Nhan Phi Yên, Lã Phụng Tiên cũng tới tiếp đón Sở Hưu.
“Sở huynh, ta còn tưởng ngươi đang bế quan nên không mời ngươi tới, không ngờ ngươi lại tới đây. Còn Lạc cô nương nữa, các ngươi hẹn nhau cùng tới à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Vừa vặn nhau nên cùng tới mà thôi. Lã huynh, Nhan Phi Yên bảo ngươi tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội này à?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Không phải, vốn người tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội là Phi Yên, có điều nàng lo lắng mình không đạt được yêu cầu của kiếm hồn Thiên Kiếm nên tu điên cuồng suốt ngày suốt đêm.
Nhưng tu luyện không phải đột ngột bộc phát mà được, thấy bộ dáng này của nàng ta cũng không đành lòng, cho nên ta chủ động bảo nàng hỏi Lâm cung chủ có thể để người ngoài tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội thay được không. Vừa hay Lâm cung chủ cũng đồng ý, cho nên người tham gia tẩy lễ đổi lại thành ta.”
Sở Hưu âm thầm lắc đầu, tên này chắc chắn đã bị Nhan Phi Yên cùng Lâm Phong Nhã tính kế.
Chỉ có điều tính cách Lã Phụng Tiên vốn là vậy, nếu một người không quen biết giở trò trước mặt hắn, hắn sẽ chẳng ngốc đến mức mắc lừa.
Nhưng vấn đề là chỉ cần Lã Phụng Tiên cho rằng ngươi là người một nhà, vậy ngươi có nói cái gì hắn cũng tin.
"Theo lời bản thân Lã Phụng Tiên nói, nếu ta không tin lời ngươi vậy chẳng phải không coi ngươi là người mình ư?
Ngay lúc Sở Hưu còn định nói gì với Lã Phụng Tiên, Nhan Phi Yên lại gọi Lã Phụng Tiên về.
Lã Phụng Tiên nói: “Sở huynh, trước khi Nghênh Kiếm Đại Hội bắt đầu có rất nhiều việc, ta không thể hàn huyên với ngươi lâu hơn, chờ sau khi Nghênh Kiếm Đại Hội kết thúc ta sẽ mời ngươi uống rượu.”
Nói xong Lã Phụng Tiên còn gọi bốn người Thủy Vô Tướng tới nói với họ: “Các ngươi chiêu đãi Sở huynh một chút.”
Nhìn bộ dáng vội vã đi khỏi của Lã Phụng Tiên, Sở Hưu càng nhíu mày chặt hơn.
“Đây là Lã Phụng Tiên mà ngươi nói đấy à?”
Lục Giang Hà tặc lưỡi cảm thán: “Ta vốn tưởng tên này là thằng ngốc nên mới bị lừa, không ngờ lại là một người trẻ tuổi với tấm lòng thẳng thắn.
Giang hồ loạn lạc, ngươi lừa ta gạt, người trẻ tuổi như vậy có đặt trong thời điểm nào cũng cực kỳ hiếm thấy, trời sinh có vận may trên người, thật hiếm có.”
Sở Hưu hiếu kỳ: “Ta nói này, ngươi rõ ràng là đường chủ Huyết Ma Đường sao cũng biết xem tướng vậy? Ai ngươi cũng xem ra được?”
Lục Giang Hà cười đắc ý nói: "Xem tướng là xem tương lai, bản tôn nhìn người lại là nhìn bản chất.
Khí huyết căn cốt có thể đại biểu cho số mệnh một người, Huyết Thần Ma Công nghiên cứu lực lượng khí huyết tới tận xương tủy, không nhìn được một số thứ ẩn sâu hơn, chẳng lẽ không nhận ra những thứ ngay ngoài chắc?
Nếu ngươi có thể tu luyện Huyết Thần Ma Công của bản tôn tới cực hạn, ngươi cũng có thể làm được như vậy.
Hơn nữa năm xưa trong Thánh giáo chúng ta cũng có một người rất giống với bằng hữu của ngươi, chính là Vô Tâm Ma Tôn Trung Nguyên Tứ Đại Ma Tôn.
Khi còn trẻ tuổi vị này là hiệp khách thiếu niên nổi tiếng khắp giang hồ, bất luận thế gia đại phái hay tán tu giang hồ, ai gặp cũng phải giơ ngón tay cái tán thưởng.
Thậm chí khi hắn lên tới hạng hai Long Hổ Bảng, lúc đó hạng nhất Long Hổ Bảng còn chủ động tới tìm Phong Mãn Lâu thoái vị, bảo họ thay đổi lại danh sách, nói mình không xứng đứng trên Vô Tâm.
Kết quả thì sao? Chân tình khó lấp đầy hố vô tình, vị Vô 'Tâm Ma Tôn kia bị tình tổn thương, trực tiếp nhập ma, cuối cùng thiếu chút nữa bỏ mạng, may mà được giáo chủ cứu.
Người như vậy sau khi nhập ma mới là kinh khủng nhất. Trong Tứ Đại Ma Tôn, vị này giết người nhiều nhất, thậm chí trong mắt hẳn ngoại trừ giáo chủ ra không ai là không thể giết, kể cả chính hắn."
Nói đến đây ngay cả giọng điệu Lục Giang Hà cũng khẽ run rẩy, rõ ràng vị Vô Tâm Ma Tôn kia đã để lại một ấn tượng cực kỳ đáng sợ trong lòng hắn.
Có điều sau đó Lục Giang Hà lại cười lạnh một tiếng nói: “Có điều theo bản tôn thấy, bất luận Vô Tâm Ma Tôn hay bằng hữu Lã Phụng Tiên của ngươi, bọn họ đơn giản là ăn no rảnh mỡ mới lún vào cái thứ tình ái vớ vẩn đó.
Đại trượng phu sinh ở trên đời, sao lại quy lụy vì tình được.
Thấy nữ nhân xinh đẹp thì đoạt lấy, làm xong thì đi, vứt lại ít đồ sau đó ngươi với ta không quan hệ gì nữa. Làm vậy vừa gọn ghẽ vừa dứt khoát, dây vào tình cảm làm gì?”
Khóe miệng Sở Hưu giật giật. Nói thật nếu năm xưa tất cả Côn Luân Ma Giáo đều là người như Lục Giang Hà, muốn không bị diệt cũng khó.
Lúc này Phương Thất Thiếu cũng tới, thấy Sở Hưu lập tức kể khổ: “Sở huynh, ta nghe nói trong Đại chiến chính ma ngươi uy phong lắm à.
'Ta cũng muốn tham gia trận chiến lần đấy, thế nhưng mấy lão già kia không cho ta đi.
Kết quả bọn họ đánh thua trở về lại giáo huấn ta không bằng Tông Huyền, nói cái gì mà Tông Huyền đã bước chân vào tông sư võ đạo mà ta còn dậm chân tại chỗ.
Ngươi nói thử xem, thế có còn ra đạo lý gì không? Nếu ta cũng tham chiến không khéo đã thành tông sư võ đạo rồi.”
Phương Thất Thiếu đang lải nhải không ngừng ở đó, lúc này Lục Giang Hà lại kinh ngạc nói: “A? Bên cạnh tiểu tử nhà ngươi lắm tuấn kiệt trẻ tuổi nhỉ.
Tên này là người của Kiếm Vương Thành? Chậc chậc, kiếm thể trời sinh, người như vậy tận xương cốt cũng là kiếm khí, cầm kiếm trên tay tu vi sẽ tiến triển cực nhanh. Đám Kiếm Vương Thành kiếm được bảo bối rồi.
Có điều cái miệng tên này thối quá, bản tôn cũng chưa từng thấy thiên tài kiếm đạo nào lại lắm mồm như vậy.”
Sở Hưu nhíu mày nói thầm ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác, ta cũng chưa từng thấy Ma Tôn nào lắm mồm như ngươi.
Không để ý tới Lục Giang Hà nữa, Sở Hưu đợi Phương Thất Thiếu nói tới mệt mới đột nhiên hỏi: “Thật ra ngươi đã sớm nhìn ra phải không?”
Phương Thất Thiếu vừa rồi còn thao thao bất tuyệt đột nhiên im lặng, gương mặt cũng thu lại vẻ cợt nhả vừa rồi.
Chuyện Việt Nữ Cung người khác không biết chỉ tiết cũng rất bình thường, nhưng Kiếm Vương Thành cùng Việt Nữ Cung đều là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, chắc chắn có chút hiểu biết đối với bí mật của các nàng. Nếu nói Kiếm Vương Thành không biết chút gì, Sở Hưu không tin.
Phương Thất Thiếu là người thừa kế tương lai của Kiếm Vương Thành, của ho dù không đáng tin cậy, nhưng trong chuyện này chắc chắn Kiếm Vương Thành sẽ không giấu diếm hắn.
Một lát sau, Phương Thất Thiếu ôm kiếm trầm giọng nói: “Ta đã từng nghe thành chủ nói về Nữ Cung, Nghênh Kiếm Đại Hội không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ta tới sớm hơn ngươi một ngày, ta cũng đã âm thầm dùng lời lẽ uyển chuyển nhắc nhở Lã huynh, đáng tiếc Lã huynh lại không để ý.
Ngươi cũng biết tính Lã huynh rồi đấy, chuyện gì hẳn đã nhận định, người khác không cách nào thay đổi. Hắn chỉ chấp nhận đúng sai theo suy nghĩ của mình, ta cũng không nói được.
Ta và Lã huynh cũng coi như bằng hữu, ta rất tán thưởng hắn, nhưng ta sẽ không cưỡng ép người khác.
Người sống trên đời, tự sống tốt phần đời của mình là tốt lắm rồi, cưỡng ép nhúng tay vào chuyện của người khác không phải phong cách của ta, ta cũng không muốn làm vậy.”
Phương Thất Thiếu nói chuyện đứng đắn hiếm thấy, Sở Hưu cũng phải im lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]