Vấn đề này của Sở Hưu khiến Lục Giang Hà lấy làm lạ.
Bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng Sở Hưu là truyền nhân tái thế của Độc Cô Duy Ngã.
Thân là truyền nhân, chính ngươi còn không biết Độc Cô Duy Ngã là người ra sao ư?
Có điều giờ Lục Giang Hà cũng đã biết tính cách của Sở Hưu, hắn thậm chí không dám nói nhảm thêm một câu, chỉ chần chờ một chút rồi nói: “Độc Cô đại nhân là người thế nào? Cái này rất khó nói.
Thực lực siêu cường, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm mắt sâu xa, mưu tính vô song.
Tóm lại tất cả mọi tính chất của cường giả chí cường, Độc Cô đại nhân đều có. Đương nhiên đây cũng chỉ là một câu nói nhảm, vì thành tựu của Độc Cô đại nhân đã nói rõ hết thảy.”
Sở Hưu cau mày nói: “Mấy chuyện này ta đều biết, còn những chuyện khác thì sao? Tỷ như bí mật hay nhược điểm gì đó?”
Lục Giang Hà cười khổ nói: “Cái này ta thật sự không biết.
Tâm phúc thật sự của giáo chủ đại nhân chỉ có Tứ Đại Ma Tôn dưới trướng ngài ấy. Bốn người này cũng thật sự dẫn theo mọi người trong Thánh giáo tử chiến với tông môn Chính đạo, tất cả đều đã hy sinh.
Mặc dù ta là đường chủ Huyết Ma Đường, có điều ta chỉ là người gia nhập Thánh giáo nửa đường, không biết về những chuyện bí mật đó.
Nếu quan hệ giữa ta và Độc Cô đại nhân gần gũi như vậy liệu có bị ngài ấy nhốt vào đây không?”
Lục Giang Hà bị nhốt vào Huyết Hồn Châu đơn giản vì hắn tự tìm đường chết, không liên quan tới mức độ thân cận giữa hắn và Độc Cô Duy Ngã.
Chỉ có điều Sở Hưu lại thấy bực bội, khó khăn lắm mới tìm được một kẻ cùng thời đại với Độc Cô Duy Ngã, thế nhưng lại chỉ là hàng mẫu, không biết gì về mấy chuyện mấu chốt.
Cảm thấy không moi được thêm gì ở chỗ Lục Giang Hà, tinh thần lực của Sở Hưu phát động, thoát ly khỏi Huyết Hồn Châu.
Nhìn thoáng qua Huyết Hồn Châu, Sở Hưu thu hồi vào trong ngực.
Lúc này trong đầu hắn lại vang lên tiếng của Lục Giang Hà: “Này, nghe ta nói, ngươi định làm gì?”
Sở Hưu khẽ cau mày, cảm giác có người lúc nào cũng có thể lên tiếng bên tai như vậy thật sự không tốt.
Có điều y đã đáp ứng Lục Giang Hà, hơn nữa còn muốn moi thêm nhiều thứ hơn từ người Lục Giang Hà, cũng không tiện đổi ý.
“Đương nhiên là tu luyện rồi, còn làm gì được nữa?”
Lời này vừa nói ra, Lục Giang Hà cũng thấy buồn bực.
Khó khăn lắm hắn mới ngó được ra ngoài, không ngờ lại phải ngồi nhìn tên tiểu bối này tu luyện, thật vô nghĩa.
Sở Hưu từng tu luyện Ma Huyết Đại Pháp, lúc đó theo Sở Hưu thấy môn công pháp này đã có thể gọi là thần dị, không ngờ môn công pháp này lại chỉ là thứ Lục Giang Hà giao cho đệ tử bình thường của Huyết Ma Đường tăng cường tu vi.
So với Ma Huyết Đại Pháp, công pháp bí truyền chân chính của Lục Giang Hà là Huyết Thần Ma Công đã phân tích hai chữ khí huyết tới cực hạn.
So với nguyên thân cùng cương khí, lực lượng khí huyết mới là lực lượng võ giả tiếp xúc tới đầu tiên.
Cơ thể của con người lấy khí huyết làm gốc, chân khí làm cơ sở, nguyên thần thống trị.
lực lượng khí huyết là căn cơ của tất cả, trừ võ giả chuyên tu luyện công pháp luyện thể, ngược lại về sau ít người để ý tới.
Võ giả chưa tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ tu luyện chân khí, để tăng cường lực lượng cơ bản nhất.
Còn sau khi tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất lại vừa tu luyện chân khí của mình lại vừa cảm ngộ thiên địa, đạt tới mức dùng lực lượng bản thân dẫn dắt uy lực của thiên địa.
Huyết Thần Ma Công lại khác, nói nó là thần vì Huyết Thân Ma Công là công pháp tu luyện khí huyết bản thân chính thống nhất, sau khi đại thành không kém hơn Bất Diệt Kim Thân của Phật môn, chỉ cần có đủ khí huyết bản thân cũng có thể bất diệt.
Còn nói nó là ma vì Huyết Thần Ma Công có thể điều khiển bất cứ khí huyết nào, diễn hóa vạn vật.
Trên lý luận mà nói, đây là một môn ma công cực hạn tập hợp cả tu luyện và giết chóc thành một thể.
Dùng nó vào Chính đạo có thể bảo vệ khí huyết bất hủ, cơ thể bất diệt. Nếu Lục Giang Hà không bị phong ấn tàn hồn có lẽ hắn cũng có thể sống tới giờ, thậm chí dáng vẻ còn trẻ hơn lão thiên sư.
Nhưng một khi dùng môn công pháp này để giết chóc vậy nó sẽ thành vũ khí cực kỳ lợi hại khi quần chiến. Càng nhiều người chết Huyết Thần Ma Công sẽ thu nạp được càng nhiều lực lượng khí huyết, trở nên càng mạnh mẽ, cuối cùng có diễn hóa thành biển máu ngập trời cũng được.
Lục Giang Hà nói Huyết Ma Đường của mình là đường khẩu mạnh nhất trong Côn Luân Ma Giáo không phải nói khoác, bởi công pháp này vốn là vũ khí giết chóc trời sinh, hòa cả thần tính và ma tính vào một thể.
Đương nhiên Huyết Ma Đường cường đại cũng là nhờ sự cường đại của Côn Luân Ma Giáo.
Trong thời đại đó, giai đoạn trước đệ tử Huyết Ma Đường có thể trắng trợn giết chóc, dùng Ma Huyết Đại Pháp thu nạp khí huyết tu hành, sau này lại chuyển hóa thành Huyết Thần Ma Công, đạt được lực lượng cường đại.
Nhưng nếu là hiện tại, ai dám làm vậy chắc chắn sẽ bị các tông môn Chính đạo truy sát vô cùng v ô tận.
Dùng tính mạng con người để tu hành là tối kỵ, cho dù người ngươi giết là kẻ thù của ngươi cũng không được. Phương thức tu luyện tốc hành này là đại kỵ của tông môn Chính đạo, phải ngăn chặn tuyệt đối.
Sau khi tu luyện Huyết Thần Ma Công hai tháng, do có căn cơ từ Ma Huyết Đại Pháp, Sở Hưu rất thuận lợi tu luyện Huyết Thần Ma Công thành công.
Có điều hai tháng này lại ép cho Lục Giang Hà thiếu chút nữa phát điên.
Khó khăn lắm mới được ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, kết quả lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mình Sở Hưu, hẳn lại còn bế quan tu luyện, cho nên Lục Giang Hà chỉ có thể ngồi nói một mình.
Hơn nữa thời gian vừa qua Sở Hưu cũng phát hiện Lục Giang Hà này có vẻ lắm mồm, không biết do hẳn bị giam nhiều năm không được nói chuyện với ai hay hẳn vốn như vậy.
Đương nhiên lắm mồm không có nghĩa là không đáng tin cậy, cũng như Phương Thất Thiếu, vị kia còn lắm mồm hơn nữa.
Vị Huyết Hải Ma Tôn này cũng vậy.
Đừng nhìn giờ hẳn nhận thua với Sở Hưu, dáng vẻ lại như kẻ lắm mồm, nhưng ngày trước trong thời đỉnh phong hẳn cũng là kiêu hùng Ma đạo trên tay dính vô số máu tươi.
Cứ nhìn biển máu vô biên mà hẳn mô phỏng trong ảo cảnh là biết.
Những thứ đó mặc dù là giả có điều lại từng tồn tại thật sự.
Hơn nữa trong thời gian vừa qua nghe kẻ này lải nhải một mình Sở Hưu cũng biết, ngày trước tuổi thọ Lục Giang Hà còn chưa tới một trăm tuổi, rõ ràng là thiên tài tuyệt thế.
Cộng thêm năm trăm năm này tàn hồn của hắn vẫn luôn ngủ say, chỉ có tiềm thức bị giày vò trong cô quạnh, mặc dù cảm nhận được thời gian trôi qua nhưng thực tế không tổn hại tới tuổi thọ hắn.
Nếu Lục Giang Hà đi ra, hơn nữa tái tạo thân thể và tu luyện tới đỉnh cao, vị kiêu hùng Ma đạo cùng thời với lão thiên sư này chắc hẳn còn sống được tới bốn trăm năm nữa. Giờ so với lão thiên sư, hẳn rõ ràng là 'người trẻ tuổi'.
Sau khi bế quan xong, Sở Hưu bước ra khỏi mật thất, Lục Giang Hà rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]