Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Phương Phi Phàm mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng nói: “Mau mau truyền tin cho đám người bên Bái Nguyệt Giáo, nói cho bọn họ đại chiến đã kết thúc!"
Phương Phi Phàm vẫn khá nhân từ, mặc dù hẳn muốn chứng kiến một trận Đại chiến chính ma nhưng sẽ không trơ mắt ngồi nhìn những võ giả khác chết vô nghĩa.
Giờ bên Dạ Thiều Nam đã đánh xong, trận chiến bên Bái Nguyệt Giáo đã không căn thiết.
Mà thực tế không cần người của Phong Mãn Lâu đưa tin, bên Bái Nguyệt Giáo đã nhận được tin.
Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên Hư Từ phải dùng bí pháp báo cho Hư Vân, tiếp tục đánh nữa đã không còn ý nghĩa
Nhận được tin này, Hư Vân đột nhiên bứt lui về phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Đông Hoàng Thái Nhất, quát lớn: “Đệ tử Đại Quang Minh Tự, lui!"
Tiếng hô này vang lên, mọi người sửng sốt, có điều chỉ chớp mắt đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Trận chiến bên Đoạn Trường Nhai cho dù Dạ Thiều Nam không thắng nhưng chắc chắn không chết.
Nhóm của Hư Từ đại sư e là không làm gì được hung đồ Ma đạo kia!
Sau khi Đại Quang Minh Tự đi khỏi, những võ giả tông môn Chính đạo khác cũng rút lui, người của Bái Nguyệt Giáo không truy kích.
Bái Nguyệt Giáo đã dốc toàn lực ngăn cản, có thể nói là tổn thất nặng nề, lúc này chẳng ai còn sức nữa, đuổi cái nỗi gì?
Có điều tất cả đệ tử Bái Nguyệt Giáo đều đang hoan hô. Từ nay về sau địa vị của Bái Nguyệt Giáo trên giang hồ sẽ lên cao thêm một nấc.
Người của tông môn Chính đạo chuẩn bị rút lui, Ngụy Thư Nhai cũng mang người thối lui.
Nói thật sau trận chiến lần này mùi khói lửa giữa Bái Nguyệt Giáo cùng nhánh Ẩn Ma có vẻ đã không còn dày đặc như lúc trước.
Dù sao vừa rồi còn sóng vai chiến đấu, hơn nữa bất luận rao sao, mặc kệ Minh Ma hay Ẩn Ma, hai bên đều trong giới Ma đạo. Khi đối mặt với đám tông môn Chính đạo liên thủ vây giết, người duy nhất dựa vào được chỉ có đổi phương.
Nói cách khác nếu giờ bên bị vây công là nhánh Ẩn Ma, thật ra Bái Nguyệt Giáo cũng sẽ ra tay, đương nhiên cũng không phải làm việc xuông, cũng phải đánh đổi một số thứ.
Có điều ngay lúc này Viên Thiên Phóng lại tức giận đi tới lạnh lùng nói: "Sở Hưu! Ngươi giết đệ tử của ta, giờ dẫu sao cũng phải trả lại công đạo cho ta chứ? Đơn giản lắm, đền mạng đi!"
Vừa rồi đang trong thời khắc mấu chốt, Ngụy Thư Nhai ngăn cản hắn. Giờ Đại chiến chính ma đã kết thúc, cũng đã tới lúc tính sổ.
Thấy cảnh này, mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn sang.
Trước đó Sở Hưu kia phóng tên bản chết Hình Tư Đồ, bọn họ đều đã chứng kiến.
Nói thật ra, mọi người đều rất hiếu kỳ, không biết vì sao Sở Hưu lại hạ thủ với người mình như vậy.
Ngụy Thư Nhai đứng bên cạnh Sở Hưu, lạnh nhạt nói: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra.
Yên tâm, có lão phu ở đây, đen sẽ là đen, trắng sẽ là trắng, không ai có thể đổi trắng thay đen!”
Sở Hưu gật nhẹ đầu nói thắng: "Ta không phải thằng điên, sao lại lạm sát kẻ vô tội trong lúc quan trọng như vậy được?
Do tên Hình Tư Đồ kia thù hận ta vi chuyện lúc trước, cố ý dẫn hai tông sư võ đạo của Chân Vũ Giáo tới định hại ta.
Người muốn giết ta, ta không giết người được chắc?”
Viên Thiên Phóng lạnh lùng nói: “Chứng cứ đâu?”
Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Chứng cứ? Đúng là nực cười! Có người muốn giết ta còn cần chứng cứ gì?
Chẳng lẽ ta phải để người tại hại cho trọng thương gần chết mới coi như chứng cứ hay sao?”
Đang trước mặt nhiều người như vậy, những lời của Sở Hưu đều là thật, hiếm có lúc y thành thật một lăn, bản thân chiếm lý.
Có điều vấn đề là bình thường y ngụy biện đều có lý lẽ có chứng cứ, hiếm thấy nói thật được một lăn lại không có chứng cứ.
Đương nhiên có chứng cứ hay không cũng không quan trọng, Sở Hưu không phải Hình Tư Đồ, làm việc không suy nghĩ tới hậu quả. Từ khi giết Hình Tư Đồ Sở Hưu đã không hề lo lắng, lão già Viên Thiên Phóng này không làm gì được y.
Xét theo thân phận, Hình Tư Đồ là thứ gì? Có tư cách so sánh với Sở Hưu hay sao?
Đại biểu cho thế hệ trẻ của nhánh Ẩn Ma là ai? Chính là Sở Hưu.
Người góp sức lớn nhất khiến nhánh Ấn Ma dương danh trên giang hồ là ai? Cũng là Sở Hưu.
Ngoại trừ thâm niên ra, Hình Tư Đồ không có gì để so sánh với Sở Hưu.
Còn nhìn lại chỗ dựa cùng quan hệ của đối phương, Viên Thiên Phóng đúng là đại lão của nhánh Ẩn Ma, thực lực của hẳn cũng là Chân Hỏa Luyện Thần.
Nhưng Ngụy Thư Nhai lại hơn một bậc so với Viên Thiên Phóng, bất luận thực lực hay tư lịch đều như vậy.
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma không phải gọi xuông, trong nhánh Ẩn Ma bất cứ ai gặp Ngụy Thư Nhai cũng phải cung kính gọi một tiếng Ngụy lão. Một khi có tranh chấp cũng chỉ Ngụy Thư Nhai mới có tư cách cân bằng quan hệ giữa các phe. . Ngôn Tình Cổ Đại
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, đây là sống lưng cuối cùng của nhánh Ẩn Ma, bất kể đám người này có thừa nhận hay không, địa vị vẫn để đó, không ai có thể rung chuyển.
Hơn nữa xét theo mối quan hệ khác, Viên Thiên Phóng tính cách kỳ quặc quái gở, phần lớn thời điểm đều ẩn cư trong Ma Nhai Động ở Đông Cực Sơn, rất ít hảo hữu
Còn bên này chưa nói tới Ngụy Thư Nhai, chỉ xét riêng Sở Hưu thôi cũng có Vô Tướng Ma Tông cùng Mai Khinh Liên đại biểu cho Âm Ma Tông đứng về phía y.
Dù sao bất luận tính toán thế nào, Sở Hưu cũng hoàn toàn không sợ Viên Thiên Phóng.
“To gan! Ngươi còn dám ngụy biện!"
Viên Thiên Phóng bước tới một bước, quanh thân ma khí ngập trời, khí thế vô cùng hùng hồn.
Nhưng không đợi Sở Hưu ra tay, Ngụy Thư Nhai đã ngăn trước mặt Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Viên Thiên Phóng, ngươi nói ai to gan? Sao nào, mọi chuyện đều do ngươi định đoạt chắc? Đồ đệ ngươi là người thế nào chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?”
Nói thật, mặc dù Sở Hưu không có bằng chứng nhưng Ngụy Thư Nhai vẫn tin tưởng y, bởi vì lấy tính cách Hình Tư Đồ, hắn có thể làm ra chuyện như vậy thật.
Ngay lúc Viên Thiên Phóng còn định nói gì đó, Đông Hoàng Thái Nhất ở bên cạnh xem trò hay lại nói: “Ta nói này Viên lão ma, không phải ta chê ngươi nhưng sao ngươi thu đồ đệ kém quá vậy, chẳng ra gì cả.
Ngày trước hẳn còn từng giết đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư ở Tây Sở, thủ đoạn chẳng biết xấu hổ, giết xong là chạy, còn liên lụy khiến Bái Nguyệt Giáo ta xung đột với Tọa Vong Kiếm Lư.
Vừa rồi khi giao chiến, đồ đệ ngươi bỏ công không bỏ sức, đối mặt với hai tông sư võ đạo thực lực còn không bằng hắn mà còn không buồn sử dụng toàn lực.
Thanh danh Sở tiểu hữu khắp giang hồ ai ai chẳng biết. Nói một câu không dễ nghe, nếu hắn thật sự muốn giết Hình Tư Đồ, hoàn toàn không căn động thủ trước mặt mọi người. Hắn chỉ âm thầm tính toán thôi, tên đồ đệ kia của ngươi có chết thế nào cũng không tự biết.”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, không ai ngờ Đông Hoàng Thái Nhất lại đứng ra nói giúp Sở Hưu.
Thật ra lý do Đông Hoàng Thái Nhất giúp Sở Hưu rất đơn giản, hẳn tán thưởng Sở Hưu.
Vừa rồi khi giao chiến, hẳn đã có hảo cảm với Sở Hưu.
Đầu tiên Sở Hưu đánh trọng thương ba người, sau đó lại lấy một địch tám, giúp Bái Nguyệt Giáo thu hút không ít hỏa lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]