Chương trước
Chương sau
“Hư Độ sư đệ, ngươi lại uống trộm rượu”

Hư Độ giật nảy mình, vội vàng nói: “Lần này đệ thật sự không uống rượu, phương trượng sư huynh xem đi, đây là nước mà."

Hư Từ lắc đầu nói: “Trong lòng ngươi có rượu, uống gì cũng là rượu, như vậy vi phạm giới luật”

Hư Độ sắc mặt u ám, bó tay: “Sư huynh nghe đệ nói này, thời điểm này rồi huynh còn lấp lửng với đệ làm gì? Huynh đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?”

Mặc dù Hư Độ cũng có suy đoán, nhưng hắn vẫn muốn Hư Từ chính miệng nói ra, hẳn mới yên tâm.

Hư Từ gật đầu nói: “Bước vào, cảnh giới này như một cánh cửa. Đẩy được cửa ngươi có thể đi vào, không đấy được cố gắng phá cửa, ngược lại cửa càng khóa chặt”

Hư Độ không biết nói gì nhìn Hư Từ, phương trượng sư huynh đột phá xong vẫn giữ cái tính lải nhải như vậy, không thế nói dễ hiểu hơn được à?

“Chuyện Bái Nguyệt Giáo thế nào rồi?” Hư Từ hỏi.

Mặc dù hắn đang bế quan có điều mỗi ngày đều có đệ tử tới ngoài thiền phòng bế quan báo cáo tình hình, cho nên Hư Từ vẫn năm được tình hình cơ bản.

Hư Độ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có tin đưa tới, Dạ Thiều Nam rời khỏi Bái Nguyệt Giáo tới Đoạn Trường Nhai chế tạo ma binh. Nghe nói ma binh này chính là binh phôi mà tiên tổ sáng lập Bái Nguyệt Giáo đã lưu lại, cực kỳ cường đại. Các đời giáo chủ Bái Nguyệt Giáo đều muốn chế tạo nhưng chưa từng thành công.

Có điều một khi chế tạo thành công, uy lực của nó thậm chí sánh ngang với tam đại ma binh của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.

Nói lại thì Dạ Thiều Nam này cũng thật thú vị, chế tạo một binh khí thôi cũng phải chạy tới chỗ khác. Bái Nguyệt Giáo lớn vậy chẳng lẽ không chứa nổi hắn?”

Hư Từ nhìn về phương xa, lạnh nhạt nói: "Dạ Thiều Nam đang chờ chúng ta, lâu rồi không gặp, hắn đã mạnh hơn, đi được xa hơn chúng ta rồi sao?"

Hư Độ vừa định hỏi hẳn nói vậy là sao, lại thấy Hư Từ bước ra một bước, thân hình bay lên không trung hóa thành ánh sáng kim bay về phía xa, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Ngự không phi hành, nói nghiêm chỉnh ra chỉ có cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mới làm được.

Như tông sư võ đạo thật ra không gọi là ngự không, chỉ có thể nói là nhảy cao một chút, thời gian ngừng lại trên không lâu một chút mà thôi.

Còn cường giả Chân Hóa Luyện Thần mặc dù cũng làm được nhưng lại không thể kéo dài.

Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ngự không là dùng cương khí cường đại của bản thân điều động thiên địa nguyên khí xung quanh đạt tới hiệu quả ngự không, vẫn phải tiêu hao lực lượng của mình, có điều người ta nhà giàu lắm của, tiêu xài được.

Chỉ khi đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dùng võ đạo cảm ngộ thiên đạo, bản thân là một phần của thiên địa này, cưỡng ép dùng lực lượng bản thân thay đổi quy tắc của thiên địa này, khiến lực lượng thiên địa kéo bản thân phi hành, lúc này mới coi như thật sự ngự không.

Hư Độ ngơ ngác nhìn Hư Từ bay đi, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hô lớn: "Sư huynh chờ đã! Mang ta đi với!"

Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma quy mô quá nhỏ, đây là lần Đại chiến chính ma có quy mô lớn nhất kể từ khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, khung cảnh chắc chắn sẽ rất kích thích, Hư Độ cũng muốn tới xem.

Nhưng lúc này Hư Từ không biết có nghe thấy hay không, dù sao cường giả Thiên Địa Thông Huyền có tốc độ kinh khủng tới cực điểm, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ để lại mình Hư Độ ngây ngốc ở đó.

Hư Vân không dẫn hẳn đi thì thôi, Hư Từ cũng không mang hắn theo, cuối cùng hắn vẫn phải ở lại giữ nhà một mình.

Dạ Thiều Nam vừa thành động, phong vân trên giang hồ cũng khuấy đảo.

Đông Tẽ, Thương Thủy Doanh thị, trong một gác lửng sâu nhất, xung quanh không có một cánh cửa sổ, gian nhà cũng không chút ánh sáng.

Nhưng đúng lúc này cánh cửa gian phòng đột nhiên bật mở, một lưỡng khí thế vô cùng nặng nề tỏa ra, như một con rồng vừa mở mắt.

Một ông lão mặc áo choàng hoa văn hắc long từ rong bước ra, mái tóc bạc trắng được chải chuốt tỉ mỉ, đứng chắp tay, bá khí hoàng giả thậm chí còn cường đại hơn hùng chủ đương thời, Hạng Long của Bắc Yên.

"Trước người hẳn là một người trung niên mặc quần áo tương tự, cũng mang sắc mặt nghiêm nghị, không chút ý cười, hệt như vị lão tổ kia.

"Lão tố, lần này ngài định xuất thủ ư? Thật ra Thương Thủy Doanh thị chúng ta không nên dính vào chuyện này”

Vị lão tổ kia lạnh nhạt đáp: “Tam Thư, ngươi phải nhớ kỹ, trên thế gian này không có chuyện gì là nên hay không nên, chỉ có muốn làm và không muốn làm.

Chính đạo Ma đạo? Đơn gián là lợi ích xâu xé mà thôi, trừ ma vệ đạo gì đều là hư ảo, Bái Nguyệt Giáo giờ đã gây họa gì trên giang hồ đâu.”

"Vậy sao lão tổ ngài lại muốn ra tay?”

Ông lão kia nhìn lên không trung, đôi mắt mang theo ánh sáng sắc bén: “năm trăm năm trước, Côn Luân Ma Giáo đè ép cả thiên hạ, thế nhân chỉ biết đến tên Độc Cô Duy Ngã.

Sau đó Ninh Huyền Cơ đột nhiên xuất hiện, thế nhân lại chỉ nhớ tên của Tiên Nhân kia.

Nhưng có ai biết trong thời loạn thế đó có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, bao người tài hoa tuyệt thế xuất hiện?

Không thể sinh cùng thời đại với bọn họ là một chuyện may mắn, nhưng cũng là một việc đáng tiếc”

Nói tới đây, ông lão kia ngừng một chút rồi nói “Tam Thự, ta già rồi”

Mặc dù ông lão kia nói mình đã già, nhưng thân hình hắn vẫn ưỡn thẳng, khí tức cường đại, vẻ sắc bén trong đôi mắt thậm chí còn cường thịnh hơn người trẻ tuổi, không thấy được chút vẻ già nua nào.

“Vì Doanh thị, ta nhốt mình trong Hắc Tháp năm mươi năm, e rằng người trong giang hồ đều đã quên mất tên của ta.

Đời sau của Doanh thị phải dựa vào các ngươi, ta không muốn chết già trên giường.

Năm trăm năm trước, quần hùng nổi dậy, phong vân khuấy đảo, ta không bắt kịp. Lần này ta không muốn bỏ lỡ nữa.

Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo, Đệ nhất nhân của giới Ma đạo trong thiên hạ sau thời Độc Cô Duy Ngã,

Không tới gặp người như vậy chẳng phải uổng phí đời này ư?"

Dứt lời, thân hình ông lão kia trực tiếp hóa thành một vệt đen, chỉ giây lát đã biến mất không còn tăm hơi.

Người trung niên nhìn theo bóng ông lão đi khỏi, khẽ lắc đầu nhưng lại không nói gì thêm.

Cùng lúc, trong Chân Vũ Giáo của Đông Tề.

Trong Chân Vũ Đại Điện, vài chục đạo sĩ ngồi xếp bằng tại đó. Có đạo gĩ già, có đạo sĩ trung niên, cũng có đạo sĩ trẻ tuổi

Trong đại diện đầy mùi hương trầm, làn khói như sương mù, bầu không khí nghiêm nghị tới cực điểm.

Một lão đạo sĩ mặc đạo bào thái cực màu xám thở dài nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Dạ Thiều Nam làm vậy, trắng trợn ra ngoài tế luyện ma binh, như vậy là đang ép chúng ta ra tay”

Bên dưới có người khuyên nhủ: “Chưởng giáo, ngày trước Côn Luân Ma Giáo uy áp thiên hạ, chính nhờ tổ sư Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáo chúng ta ra tay ngăn cơn sóng dữ.

Từ sau khi tổ sư mất tích, Chân Vũ Giáo chúng ta vẫn luôn suy yếu, tới nay còn chưa khôi phục đỉnh phong. Giờ lại xảy ra chuyện chẳng lẽ Chân Vũ Giáo ta lại phải hy sinh hay sao?

Chưởng giáo, Dạ Thiều Nam kia đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Sau khi Bổ Thiên Tâm Kinh đại thành, thực lực của hẳn thâm sâu khôn lường, thậm chí cả lão thiên sư của Long Hổ Sơn cùng Thần Tăng - Rama của Tu Bồ Đề Thiền Viện đều thua trong tay hắn.

"Ta nói vậy không phải nâng người ta lên diệt uy phong của bên mình, chỉ có điều vạn nhất chưởng giáo ngài xảy ra chuyện, Chân Vũ Giáo ta sẽ bị đả kích nặng nề”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.