Chương trước
Chương sau
Mạc Dã Tử gõ đầu nàng một cái nói: "Chẳng phải ta đã nói rồi sao, thiếu binh khí gì thì trực tiếp vào kho binh khí mà lấy, ta với con việc gì phải lo nghĩ nhiều như vậy?”

Lạc Phí Hồng lắc đầu nói: "Không được, quan hệ là quan hệ, quy củ là quy củ. Kính Hồ Sơn Trang không phải là Kính Hồ Sơn Trang của mình nghĩa phụ.

Con đã mang vật liệu tới giao cho mấy vị huynh trưởng, chỉ cần ngài nói một lời là xong”

Sở Hưu ở bên cạnh gật nhẹ đầu, đây cũng là một trong số ưu điểm của Lạc Phi Hồng, nàng nhìn nhận mọi chuyện rất rõ ràng.

Không quan tâm việc nhỏ sẽ không làm được việc lớn.

Mạc Dã Tử lắc đầu nói: “Con đúng là. Được rồi, để ta bảo chúng nó làm. Hai người các ngươi chắc lâu rồi không gặp, vừa hay ngõi đây ôn chuyện đi, để ta cho người chuẩn bị tiệc tối."

Sau khi Mạc Dã Tử ra ngoài, Lã Phụng Tiên trực tiếp dựa người vào ghế vắt chéo chân, dùng tư thế cực kỳ không thục nữ lười biếng duỗi lưng nói: “Ta nói này Sở Hưu, ngươi thật quá đáng”

Sở Hưu gãi mũi nói: "Ta làm sao?”

Đã lâu rồi y không gặp Lạc Phi Hồng, có vẻ cũng đâu có trêu chọc gì nàng?

“Cửu Phân Đường rõ ràng có phần của ngươi, thế mà bao lâu rồi ngươi cứ mặc kệ chả buồn hỏi, ném hết cho ta. Chính ngươi thì đem Quan Trung Hình Đường cùng Trấn Võ Đường dưới tay mình làm bao trò hay, đây rõ ràng là đối xử bất công giữa con đẻ với con nuôi.”

Sở Hưu cười khổ nói: "Đúng là lúc trước ta đề nghị mở Cửu Phân Đường, có điều sau đó vẫn do ngươi xử lý mọi chuyện, có khác gì thế lực của ngươi đâu.

Có điều chuyện này đúng là sơ sót của ta, ngươi cầm lệnh bài này đi, nếu có gì nguy cấp có thể mượn lực lượng của Quan Trung Hình Đường cùng Trấn Võ Đường, thậm chí mượn lực lượng nhánh Ẩn Ma cũng được.

Đương nhiên ngươi muốn mượn lực lượng nhánh Ấn Ma thì phải tìm đúng người, chỉ có người của nhánh của Tụ Nghĩa Trang tiền bối mới giúp ta, những người khác ta cũng không dám cam đoan”

Nói xong, Sở Hưu ném cho Lạc Phi Hồng một lệnh bài mang dấu hiệu của mình.

Thật ra không phải y không quan tâm tới Lạc Phi Hồng mà là y tin vào năng lực của Lạc Phi Hồng.

Trong cốt truyện gốc, khởi điểm của Lạc Phi Hồng còn thấp hơn hiện tại nhiều, nhưng nàng cũng có thể phát triển Bất Nhị Cung vang danh giang hồ.

Còn giờ Lạc Phi Hồng quản lý Cửu Phân Đường, tin rằng nàng sẽ làm còn tốt hơn nữa, nếu Sở Hưu tùy tiện nhúng tay vào ngược lại càng đễ hỏng chuyện.

Lạc Phi Hồng không hề do dự nhận lấy, cũng chẳng hề khách khí.

Trong Cửu Phân Đường cũng có phần của Sở Hưu, việc gì nàng phải khách khí với Sở Hưu.

“Đúng rồi, hỏi ngươi một chuyện, ngươi biết chuyện Lã Phụng Tiên và Nhan Phi Yên ra sao không? Sao người bọn họ lại đi cùng nhau?” Sở Hưu đột nhiên hồi.

Trước đó Lạc Phi Hồng vẫn luôn ở Cửu Phân Đường giúp Lạc Phi Hồng xử lý một số hạng đầu trộm đuôi cướp, Sở Hưu đoán chắc Lạc Phi Hồng cũng biết chút chuyện.

Lạc Phi Hồng kinh ngạc nói: "Lần trước chẳng phải ngươi gặp Lã huynh rồi sao? Ngươi không hỏi à?” “Lần trước có cả Nhan Phi Yên, không tiện”

Lạc Phi Hồng gật nhẹ đầu, lấy một ít hoa quả lên vừa ăn vừa nói: "Thật ra cũng chẳng có gì. Ngươi cũng biết rồi đấy, Lạc Phi Hồng và Nhan Phi Yên quen biết từ lâu rồi.

A, đúng rồi, hình như các ngươi quen biết cùng lúc, kết quả Lã huynh ôm được mỹ nhân về, ngươi vẫn phòng không gối chiếc”

Sở Hưu nhíu mày gõ gõ lên bàn nói: "Nói chuyện chính.”

Lạc Phi Hồng hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Có chuyện chính gì đâu, chỉ là đệ tử Việt Nữ Cung gặp chút phiền toái, Lã huynh tới anh hùng cứu mỹ nhân, lại giúp Nhan Phi Yên xử lý một số chuyện. Hai bên ở bên nhau một thời gian ngắn cuối cùng nảy sinh tình cảm, huynh huynh muội muội, rất tự nhiên mà thôi.

Hơn nữa đây là Nhan Phi Yên được mấy tên lắm chuyện tôn lên làm một trong Tứ Đại Mỹ Nhân của võ lâm, Vân Kiếm Tiên Tử cơ mà. Đừng nói Lã huynh, nếu ta là nam thấy mỹ nhân như vậy ta cũng động tâm”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng ngươi không cảm thấy chuyện này có gì không đúng ư? Ngươi không hiểu rõ Nhan Phi Yên, trong lòng cô ta lợi ích tông môn cao hơn hết thảy. Ngày trước ngay cả Doanh Bạch Lộc sỉ tình theo đuổi như vậy cô ta còn cự tuyệt, sao giờ lại đi cùng Lã huynh được?”

Lạc Phi Hồng đột nhiên chớp chớp hai hàng mi thanh, gương mặt lộ vẻ ranh mãnh nói: “Ta nói này, không phải ngươi ghen tị với Lã huynh đấy chứ? Lã huynh thì sao? Người ta kém gì Doanh Bạch Lộc nào, sao lại không thể ôm mỹ nhân về được?

Nghe nói bên cạnh ngươi còn một thánh nữ Ma giáo? Còn là phu nhân trước kia của Quan Tư Vũ. Chậc chậc, nữ nhân của lão đại mình, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi. Nếu ta là nam nhi chắc ta đã chẳng nhịn được đến giờ”

Sở Hưu trừng mắt với nàng một hồi, cô nàng Lạc Phi Hồng này mà mà chơi trò không đứng đắn ngay cả nam nhi cũng chẳng đỡ nổi.

Đúng lúc này bên ngoài Kính Hồ Sơn Trang vang lên tiếng động huyên náo.

Nghe thấy giọng nói ai đó xen lẫn trong tiếng huyên náo này, sắc mặt Lạc Phi Hồng lại lập tức trầm xuống.

Sở Hưu đứng dậy nói: "Sao vậy? Người quen của ngươi à?”

“Mẹ nó chứ Lại là con ruồi kia!"

Lạc Phí Hồng sắc mặt cau có, còn chửi tục một câu.

Sở Hưu nhíu mày: “Ngươi gặp phiền toái à?"

Sắc mặt Lạc Phi Hồng càng khó coi gật đầu: “Một tên ghê tởm, cứ như con ruồi vo ve không ngừng. Lần này ta tới chỗ nghĩa phụ không chỉ muốn nhờ Cửu Phân Đường chế tạo binh khí, cũng là để trốn tránh hắn."

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Thần sắc Lạc Phi Hồng cực kỳ khó coi thuật hết mọi chuyện lại cho Sở Hưu. Thật ra rất đơn giản, có người để ý tới cô nàng Lạc Phi Hồng này.

Người này là đệ tử của Giang Đông Tôn thị một trong Cửu Đại Thế Gia, Tôn Trường Minh, là tuấn kiệt trẻ tuổi vừa quật khởi gần đây, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi đã tiến lên hạng mười ba trên Long Hổ Bảng.

Võ giả thế hệ này như Sở Hưu đã lục đục thoát ly Long Hổ Bảng, chí ít năm vị đứng đầu Long Hổ Bảng lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, cho nên một số tân tú trên giang hồ cũng bắt đầu lên bảng. Tôn Trường Minh chính là người tương đối bắt mắt trong số đó.

Giang Đông Tôn thị xếp hạng trung bình khá trong Cửu Đại Thế Gia, mặc dù không sánh bằng Thương Thủy Doanh thị nhưng cũng khá hơn Thương Dương Mạc gia hay Cao Lăng Đổng gia nhiều, trong tộc còn có lão tổ Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ.

Chỉ có điều so với những thế gia khác, Giang Đông Tôn thị không mấy nổi tiếng, chỉ giữ vững một mẫu ba phần đất của mình, rất ít khi có tộc nhân ra ngoài xông xáo, trừ phi là đệ tử thật sự có thực lực trong gia tộc, tỷ như Tôn Trường Minh này.

Hành động này của Giang Đông Tôn thị bị người †a chế nhạo là chó giữ nhà, không thành nghiệp lớn. Thế nhưng lại không thể phú nhận hành động bảo thủ đó của Giang Đông Tôn thị tuy có vẻ không có tiền đồ nhưng lại cực kỳ tầm ổn, thậm chí ổn định ngang với Thương Thủy Doanh thị.

Đã bao năm như vậy, Giang Đông Tôn thị chưa từng bị suy yếu quá nhiều, cho dù lúc yếu nhất không có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nhưng trong gia tộc vẫn có vài vị tông sư võ đạo.

Cho dù tộc nhân ra ngoài giang hồ xông xáo chém giết sẽ tiến bộ nhanh chóng, có thực lực mạnh mẽ. Thế nhưng tỷ lệ mất mạng của những đệ tử này không nhỏ hơn tỷ lệ thành tài của bọn họ.

Cho nên chuyện này không có đúng sai, chỉ là cách làm nào thích hợp hơn mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.