Chương trước
Chương sau
Lần trước khi Bạch Hàn Thiên gặp Sở Hưu, Sở Hưu còn chưa phải tông sư võ đạo. Cảnh tượng y giao thủ cùng Nhiếp Nhân Long lúc đó đã khiến hắn ấn tượng sâu sắc.

Điểm mạnh nhất của Sở Hưu không phải đao pháp của y, cũng không phải nội công của y, mà là năng lực bộc phát kinh người của Sở Hưu!

Lực bộc phát đó mới là thứ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất. Đột nhiên dinh phải một lần, ngươi không chết cũng bị trọng thương.

Thời điểm đó Sở Hưu có thể giết chết Nhiếp Nhân Long, giờ Sở Hưu đã lên tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, thực lực của y thậm chí khiến Bạch Hàn Thiên không thể nhìn thấu.

Nhưng cho dù không nhìn thấu hắn cũng phải xuất thú, nếu không cơ nghiệp ngàn năm của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ gặp nguy hiểm!

Hàn khí lạnh lẽo thấu xương, dưới chân Sở Hưu ngưng tụ thành trận pháp màu băng lam, theo ấn quyết trong tay Bạch Hàn Thiên niết thành, dưới chân y xuất hiện từng khôi băng lớn như những mũi thương, mang theo khí thế sắc bén vô biên đâm về phía Sở Hưu.

Có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, công kích như vậy đừng hòng động tới Sở Hưu, bị y tùy ý né tránh.

Nhưng sau đó mũi thương băng thất bại không ngờ lại trực tiếp bùng nổ, tỏa ra ý lạnh thấu xương truyền vào cơ thể Sở Hưu, như đang đóng băng chân khí của hẳn.

Hơn nữa lực lượng này còn quỷ dị tới cực điểm, trong lúc nhất thời Sở Hưu không cách nào thanh trừ, khiến động tác của y càng ngày càng chậm.

Đây là điểm yếu khi động thủ trong địa bàn của người ta. Rốt cuộc người ta có bao nhiêu thủ đoạn, có bao nhiêu bố trí, tất cả ngươi đều không biết. Ngược lại ngươi mới là bên chuẩn bị ít nhất

Bạch Hàn Thiên nhân cơ hội này bộc phát hàn ý, giơ tay kéo một phát. Cương khí hàn băng vô biên bị hãn ngưng tụ thành một thanh trường thương xanh. thẳm, mang theo khí thế cường đại rung chuyển sơn hà nhầm thẳng về phía Sở Hưu!

“Chí có hình mà không có ý, còn kém nhiều lắm!”

Võ giả dùng binh khí dài như thương như kích chú trọng khí thế, trực tiếp lấy lực ép người.

Tỷ như Lã Phụng Tiên, Phương thiên họa kích của hắn mà đạp xuống chẳng khác nào núi lở.

Còn Lạc Phi Hồng mặc dù là nữ nhưng thương pháp của nàng cũng mạnh mẽ hùng hồn, bá đạo tới cực điểm.

Giờ Bạch Hàn Thiên ra tay, cái gọi là thương pháp này thậm chí còn kém cá Lạc Phi Hồng.

Ngay khi trường thương hàn băng kia đâm tới, Sở Hưu thu đao kết ấn, quanh người bừng lên phật quang nóng rực!

Hoán Nhật Đại Pháp được Sở Hưu th triển tới cực hạn, chỉ trong chốc lát khí huyết quanh người y cũng như bốc cháy, trực tiếp quét sạch hàn khí.

Hư ảnh Đại Nhật Như Lai lóe lên phía sau lưng Sở Hưu, chắp tay hành lễ. Phật ấn đánh xuống, trường thương hàn băng trực tiếp bị đánh nát, cũng đánh lui Bạch Hàn Thiên vài bước, khiến gương mặt hần không nhịn nổi đỏ bừng lên.

Củng lúc, Sở Hưu không hề dừng lại, không tiếp tục tấn công Bạch Hàn Thiên mà trực tiếp xuất chưởng đánh ra. Hoán Nhật Đại Pháp cường đại trực tiếp bộc phát tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã đánh tan trận pháp phía trước nơi bế quan của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, ngay cả cánh cửa cũng sụp đổ.

Đến lúc này, mọi người ở đây đều đã cảm thấy. không đúng.

Sở Hưu ngang nhiên ra tay trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đúng là phách lối cuồng vọng tới cực hạn, vì sao lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn không ra tay?

Chẳng lẽ lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xảy ra vấn đề gì?

Thấy Sở Hưu còn định ra tay, Bạch Hàn Thiên lúc này đã vô cùng hoảng hốt, hắn muốn chặn đường nhưng lại không nhanh bằng tốc độ xuất thủ của Sở Hưu.

Lại một đòn phật ấn đánh xuống, triệt để phá tan nơi bế quan của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Thứ hiện lên trước mắt bọn họ không phải là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần mà bọn họ tưởng tượng mà là một thí thể khô đét được trận pháp bảo. vệ, bên trên còn tỏa ra uy áp của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Bạch Hàn Phong nãy giờ không lộ diện đang đứng cạnh thi thể khô đét kia, phát động trận pháp.

Chỉ trong chớp mắt, mọi người như đều hiểu ra.

Mọi người ở đây không ai là kẻ ngốc, khi thấy thi thể khô đét kia, lại liên tưởng tới biểu hiện của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lúc trước, đám người đều đã hiểu rõ.

Vì sao bao năm như vậy lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vẫn không hề lộ diện? Bởi vì hẳn đã chết từ lâu rồi!

Vì sao lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cứ mười năm lại tổ chức mừng thọ một lần? Đó là vì đám người Bạch Hàn Thiên sợ người ngoài biết lão tổ Cực Bắc. Phiêu Tuyết Thành đã chết cho nên dùng hết tất cả mọi cách che giấu. Mà phương pháp che giấu tốt nhất là đem 'người thật' đặt trước mắt mọi người.

Chứng kiến cảnh tượng này, cả Bạch Hàn Thiên cùng Bạch Hàn Phong sắc mặt đều trở nên trằng bệch.

Bại lộ, bí mật bọn họ che giấu mấy chục năm cuối cùng đã bị bại lộ.

Thật ra lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã chết tất lâu rồi, sau khi hắn bế quan tu luyện không lâu, lúc luyện công xảy ra sự cố, khiến cho vết thương cũ tái phát mà chết.

Khi đó Bạch Hàn Thiên không dám tiết lộ tin tức này, bởi vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ từng đắc tội với rất nhiều người.

Sau khi lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bước chân vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bá đạo điên cuồng khuếch trương, trong chuyện này rốt cuộc đắc tội với bao nhiêu người, kết thù với bao nhiêu kẻ, ngay chính Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng không biết được.

Do có lão tổ Bạch gia trấn thủ nên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mới không cần sợ hãi. Có điều một khi lão tổ Bạch gia đã chết, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn sẽ gặp khó khăn, tình cảnh đó thậm chí Bạch Hàn Thiên không dám nghĩ tới.

Cho nên trong tình huống cấp bách như vậy, Bạch Hàn Thiên nhanh chóng nghĩ ra chiêu này, lợi dụng trận pháp bí truyền của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ, giữ lại một bộ phận lực lượng trên thi thể, sau đó cứ mười năm một lần tổ chức mừng thọ. Bạch Hàn Phong sẽ trốn ở Trung Nguyên bắt chước lão tổ lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lên tiếng, lại vận dụng trận pháp tỏa khí thế ra, giả như lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vẫn còn sống.

Chỉ có điều trận pháp của Bạch gia không phải để bảo tồn thi thể mà là để bảo tồn người sống.

Có một số võ giả nếu thụ thương quá nặng lâm vào cảnh sắp chết có thể dùng trận pháp này giữ lại một hơi, mãi tới khi tìm được phương pháp cứu chữa mới thôi.

Nhưng trận pháp này không phải tiêu hao lực lượng bình thường của võ giả mà là máu tươi của võ giả chí thân, còn phải trẻ tuổi, tràn ngập sức sống.

Những năm gần đây, mỗi lần vào ngày mừng thọ, Bạch gia sẽ lựa chọn một đệ tử trẻ tuổi thiên phú xuất chúng dâng lên máu tươi, truyền vào trong trận pháp Máu tươi này có thể duy trì trận pháp mười năm.

Mặc dù võ giả dâng hiến máu tươi sẽ không chết nhưng nguyên khí trọng thương, có thể nói đời này phế bỏ.

Hơn nữa bọn họ chứng kiến thứ không nên thấy, mặc dù bọn họ đều là đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng Bạch Hàn Thiên cũng biết không phải đệ tử nào cũng đồng ý hy sinh tiền đồ bản thân vì gia tộc mình.

Để bảo đảm bọn họ sẽ không nói những chuyện này ra, Bạch Hàn Thiên chỉ đành nhốt hết tất cả những người đã hiến máu lại. Tuyên bố với bên ngoài lại là tất cả những người này đều được lão tổ chỉ điểm sau đó bế quan, bể quan xong lại ra ngoài giang hồ xông xáo, chưa từng trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.