Chương trước
Chương sau
Mai Khinh Liên bên ngoài thấy Sở Hưu đầu đầy mồ hôi đi ra, thần sắc quỷ dị hỏi: “Ngươi với tên kia. làm gì trong đó? Sao cả người đầy mồ hôi vậy?”

Sở Hưu xua tay nói: “Đừng đùa nữa. Hỏi ngươi một chuyện, ngươi có hình của Độc Cô Duy Ngã không?”

Mai Khinh Liên ngẩn người: “Hình của Độc Cô Duy Ngã? Không có”

Sở Hưu cau mày: “Ngày trước Âm Ma Tông ngươi dẫu sao cũng là Ma đạo chính tông, là một trong những đại ma phụ thuộc và Côn Luân Ma Giáo, sao không có cả một bức họa về Độc Cô Duy Ngã cũng không cớ?”

Mai Khinh Liên trợn trắng mắt nói: “Ngươi hỏi ta. ta hỏi ai? Ta không phải người thời đại đó. Có điều thứ này cho dù ngươi tới hỏi tên tiểu tử Lục Tấn kia cũng vô dụng. Tất cả nhánh Côn Luân Ma Giáo, hay nên nói là khắp giang hồ này không tìm được bức họa của Độc Gô giáo chủ đâu”

"Vì sao?”

Mai Khinh Liên nói: “Ai mà biết được, dù sao cũng không có. Đúng rồi, ngươi tìm bức họa về Độc Cô giáo chủ để làm gì?

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Chiêm ngưỡng phong độ năm xưa của Độc Cô giáo chủ mà thôi, không có thì thôi”

Nói xong Sở Hưu phất tay đi khỏi, để lại Mai Khinh Liên cau mày, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu mang theo chút nghi hoặc.

Nàng có thể nhìn ra, trong lòng Sở Hưu có tâm sự. Có điều Sở Hưu không định nói, nàng cũng không định truy hỏi.

“Đúng rồi, thời gian vừa qua Trấn Võ Đường tích lại một vài vấn đề, căn ngươi xử lý”

Nói xong, Mai Khinh Liên trực tiếp ném cho Sở Hưu vài phần tin tức.

Trấn Võ Đường vừa khai phủ, thật ra không có chuyện gì lớn, bình thường người bên dưới sẽ tự xử lý, thậm chí không cần tới thông báo cho Mai Khinh Liên

Có điều một khi bọn họ báo lên, vậy đều là chuyện bọn họ không thể quyết định được.

Sở Hưu lật xem tin tức, đột nhiên ồ lên một tiếng:

"Lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sắp tổ chức mừng thọ bốn trăm tuổi? Chậc chậc, lão già này chưa chết à? Thật hiếm có. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có phát thiệp mời chúng ta tới không?”

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có một vị lot Chân Hỏa Luyện Thần trấn giữ, tin này tất cả mọi người rong giang hồ đều biết. Hơn nữa cứ cách mười năm, người ta lại tổ chức mừng thọ một lần.

Mặc dù theo lý mà nói, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần có thể sống đến bốn trăm tuổi. Có điều đây chỉ là lý luận mà thôi, số người sống đến bốn trăm tuổi rất hiếm hoi

Có điều vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia đã gần trăm năm không xuất thủ. Thậm chí nghe nói hắn không hề lộ diện trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Chỉ lúc nào tới ngày mừng thọ, nhân ngày đại hỉ này hẳn mới lựa chọn một đệ tử trẻ tuổi tự mình dạy bảo, hơn nữa còn gọi riêng người này vào mật thất dạy dỗ riêng, những người khác muốn gặp mặt một lần cũng hết sức khó khăn.

Hành động dùng cách bế quan giảm bớt số lần động thủ, thậm chí trực tiếp phong bế phần lớn lực lượng bản thân để trì hoãn già yếu như vậy không hiếm thấy trên giang hồ. Đối với hành động này, Sở Hưu khịt mũi coi thường.

Võ giả chết già trên giường là một loại sỉ nhục, bất kể hẳn là tông sư võ đạo hay Chân Hỏa Luyện Thần, dẫu sao thời đỉnh phong cũng là dại nhân vật khuấy đảo phong vân, thế nhưng bây giờ chỉ có thể sống tạm như con rùa đen. Cho dù có sống lâu hơn người khác mấy chục mấy trăm năm, vậy còn nghĩa lý gì nữa?

Mai Khinh Liên ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Nghĩ gì vậy? Với tiếng tăm của ngươi bây giờ, ngươi tưởng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ mời ngươi tới tham gia mừng thọ? Đấy mới thật là điềm xấu.

Vị bệ hạ của Bắc Yên kia phái người đưa tin tới, muốn ngươi tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ký kết hiệp nghị, để Bắc Yên đóng quân tại đất Cực Bắc."

Nghe vậy, Sở Hưu lập tức nhíu mày, Hạng Long đang giở trò quỷ gì vậy. Đang yên đang lành đóng quân ở vùng hoang vu Cực Bắc kia làm gì?. Đam Mỹ Hiện Đại

Đối với chuyện Hạng Long muốn đóng quân tại nơi hoang vu Cực Bắc, Sở Hưu rất không tán thành. Theo y thấy Hạng Long rõ ràng đang nghĩ quá xa, thấy Trấn Võ Đường khuấy động gió tanh mưa máu trên giang hồ liền nghĩ rằng mình thật sự trấn áp được toàn bộ giang hồ Bắc Yên.

Thực tế Sở Hưu làm được tới nước này, điểm quan trọng thậm chí không phải năng lực của y mà phải cảm ơn Bái Nguyệt Giáo.

Chính do Bái Nguyệt Giáo quật khởi mới khiến trở ngại lớn nhất của Sở Hưu, Đại Quang Minh Tự thay đổi sự chú ý sang hướng đó.

Lại chính vì đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự không xuất thủ, Sở Hưu mới có thể tung hoành tại Bắc Yên, nếu không trừ phi đám người Ngụy Thư Nhai xuất thủ, bằng không không ai chống cự được đám lửa trọc kia

Còn giờ Hạng Long lại muốn đóng quân tại Cực Bắc, rốt cuộc muốn đề phòng ai, muốn khiêu khích ai?

Cực Bắc Hoang Nguyên kia chẳng có chút giá trị nào, mặc dù diện tích mênh mông nhưng số người ở thưa thớt, chỉ có một ít tông môn như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ở đó, ngoài ra còn một số thổ dân bộ lạc bản xứ, chỉ có thể đi săn để sống, không hề có uy hiếp.

Ngoại trừ những người đó ra, nơi Cực Bắc Hoang Nguyên chỉ còn Tà Cực Tông

cùng Đại Quang Minh Tự. Tà Cực Tông không đáng lo, vậy Hạng Long định khiêu chiến với Đại Quang Minh Tự à?

Mai Khinh Liên nói: “Ngươi có định đi không?”

Sở Hưu đứng lên nói: “Đã là mệnh lệnh vị bệ hạ kia, vậy đi một chuyến thôi. Còn có đàm phán thành công hay không phải xem Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có ý gì."

Chỉ căn Hạng Long không bảo Sở Hưu đi làm chuyện chịu chết như đối kháng với Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu đều có thể thỏa mãn vị hoàng đế bệ hạ này.

Huống hồ Sở Hưu cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn cũng có không ít ân oán. Nếu có cơ hội, cho dù không diệt Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Sở Hưu cũng đình tìm thời cơ nào đó trêu ngươi bọn họ một chút. Tâm địa Sở Hưu trước nay chưa bao giờ bao dung độ lượng.

Từ khi bước vào giang hồ đến giờ không phải Sở Hưu chưa từng chịu thiệt, nhưng đại đa số thời điểm chịu thiệt đều là vì thực lực bản thân. Thực lực không bằng người ta, vậy không có gì đáng trách.

Chỉ có lần trước y liên thủ với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đối phó với Tụ Nghĩa Trang, lại bị tên Bạch Hàn Thiên nhìn như mắt to mày rậm tính cáchthô hào đấy chơi xỏ. Chuyện này khiến y và Nhiếp Nhân Long lưỡng bại câu thương, thiếu chút nữa làm Sở Hưu mất mạng.

Sau này trong liên minh trừ ma, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tuy không tới nhưng thực tế bọn họ cũng muốn tham gia, chẳng qua bị Bàng Hổ cản lại. Bằng không lúc trước trong số những người tụ tập bàn chuyện liên minh thảo phạt Sở Hưu chắc chẩn có Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Nghĩ tới Bàng Hổ, trong lòng Sở Hưu lại đột nhiên nảy sinh ý tưởng khác.

Giờ địa vị của Bàng Hổ trong võ lâm Bắc Yên rất xấu hổ.

Lúc trước hắn bị triều đình cùng võ lâm Chính đạo căm thù, giờ mặc dù thù hận giữa hắn và triều đình đã hóa giải, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu cũng đã thành lịch sử, nhưng không nghĩa là Kỳ Liên Trại có thể quang minh chính đại đi lại trên đất Bắc Yên.

Hơn nữa với tính cách của Bàng Hổ, hẳn cũng chẳng thể chung dụng với tông môn khá. Cho nên nếu giờ Sở Hưu mở miệng mời chào, y tin rằng Bàng Hổ sẽ đáp ứng, dù sao hẳn cũng nợ ân tình của Sở Hưu.

Đương nhiên cái Sở Hưu gọi là mời chào không phải bảo Bàng Hổ tới làm thủ hạ của y.

Giờ với thực lực và thân phận hiện tại của Sở Hưu, nếu y mở miệng như vậy, cho dù Bàng Hổ nợ ân tình của hắn cũng là tự rước lấy nhục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.